Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

20.10.2011



  Cứ hay nghe than vãn sao 20.10 mà không có hoa, có quà. Đó là điểm chung của nhiều người. Thế nhưng  nhìn lại xem trong ngày đó con gái  ngập tràn trong  ngàn tin nhắn, cuộc gọi, lời chúc mừng còn gì. Đó là chưa kể những quan tâm cực đáng iu từ nửa kia của thế giới.- là những nhường  nhịn, đỡ đần, là yêu thương.
          Mình khác, không phải vì mình có hoa hay quà  mà chỉ đơn giản mình thấy mình đang được đón nhận  ngày lễ kỉ niệm, được sống trong không khí đó. Đi học, bước ra xã hội bên ngoài những ngày lễ mới mang giá trị của nó còn như ở quê 20.10 vẫn chỉ là một ngày bình lặng trôi qua với hàng tá công việc đồng áng, bếp núc. Dù rằng vẫn biết nhưng không ai chào đón. Có chăng là những đứa con ở xa sống tình cảm gọi điện về chúc bà, chúc mẹ, chúc chị. Nhỏ bé thế nhưng sẽ đem lại niềm vui lớn lắm. Đừng chỉ biết chúc bạn gái,chúc bạn mới quen mà quên cuộc gọi quan trọng nhất dành cho  MẸ. Một tin nhắn có thể sent to cho tất cả nhưng hãy biết dừng lại để gọi về nhà. Mà cũng không chỉ ngày đó mới gọi mà mỗi ngày hãy như thế đơn giản chỉ là bố mẹ ăn chưa? Mẹ hôm nay làm về không ạ? Tối nay bố mẹ ăn món gì cho con ăn với?  khi hãy còn có cơ hội thì phải nắm lấy từng phút giây nhá!
         Giản đơn nhưng không phải ai cũng làm được. Nói lời yêu thương sao phải  ngại, phải xấu hổ !
(ừm, gửi lời xin lỗi tới mấy đứa pạn hum qua đã gọi cho mình nhưng mình cố tình để nhỡ... có lí do cả)

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Lẻ loi



     Định  ko nói nhưng nhìn cô như thế tôi cũng thấy ức chế. Tôi phải nói với cô mong cô tỉnh ra chút gì đó. Tôi cũng đã nhắc cô rồi và giờ tôi lại dành entry này cho cô vì tôi bít cô rất chăm chỉ lên blog. Đọc đi đọc lại và tỉnh lại đi nha.
     Tôi bít cô bùn, lo vì chuyện... nhưng cô đang trong kì thi đấy. Lí trí lên chút. Cô cảm thấy có lỗi, thấy hụt hẫng như mất đi điều gì đó to lớn lắm, như mất đi chính cuộc sống của cô vậy, thấy lạc lõng, thấy thiếu thốn tình cảm. Cô  buồn, nghĩ nhiều. Ừ, được. Tôi cho cô hẳn một buổi, cần thiết là một  ngày để cô ngồi nghĩ, ngồi buồn và sau đó thì tập trung tinh thần mà học đi. Cô vẫn lo thi không tốt cơ mà. Cái cách cô nhìn chăm chăm vào đề cương, cây viết trên tay thì hết vẽ hình vuông lại vẽ hình tròn chuyển qua gạch lung tung như thế là tôi biết cô đang phân vân, nghĩ ngợi nhiều như thế nào. Mặt thì phờ phạc. Nhìn cô chán lắm rồi đấy. nào, nghe tôi xốc lại tinh thần đi. Rồi mọi chuyện sẽ qua, cái trước mắt là cô tập trung ôn thi cho tốt đi đã. Được chứ?
        Cô đừng tự lừa dối chính mình thêm nữa, cô cũng có chính kiến của mình. Phải biết bày tỏ hợp lí, phải hợp lí và hết sức bình tĩnh. Gật đầu đồng ý là điều cô không muốn, bảo không thì càng ko thể. Vậy đấy. Mâu thuẫn và phức tạp. Vẫn còn hơn tháng, nghĩa là vẫn còn thời gian biết đâu có một sự thay đổi nào đấy. Đầy bất ngờ, biết đâu lại có điều kì diệu xảy ra với cô. Mong manh nhưng ko phải là ko thể xảy ra. Bởi cuộc sống này đầy biến động như cô biết đấy.
       Cuộc sống là đối đầu và đôi khi phải biết chấp nhận đấy. Cái gì đến phải đến, ước gì mà nó đến muộn đi chút thì tốt hơn nhưng thôi vin vào cái cớ là số phận cũng được, số phận nó thế không thay đổi được. Cô phải vui lên nhé! Dù gì đó cũng là chuyện nên vui mà. Phải tin và hi vọng ở phía trước, ở tương lai là những người thân bên cô sẽ hạnh phúc, sẽ vui. Phải có niềm tin. Nhất định phải thế.
       Cô, bỏ ngay cái khuôn mặt bí xị, uể oải đấy đi tôi nhờ cái. Mệt cô lắm. Tôi biết cô đã nỗ lực nhiều, vậy giờ phải phát huy đi nha. Hiểu không? Tôi lo cho cô lắm đấy, mọi người cũng lo cho cô, sẵn sàng chia sẻ và luôn bên cạnh cô.
         Tôi hiểu cô mà. Nên không có gì phải ngần ngại rõ chưa. Có gì cứ nói ra đi cho nhẹ nhõm đừng giữ lại thêm  nặng trĩu lòng. Ok chứ hả?
         Đấy, viết cho cô đấy. Vững tin lên ! Mạnh mẽ lên! sáng suốt lên !