Thứ Sáu, 22 tháng 6, 2012

Nói thật nhé!



Nói thật nhé, hôm nay tớ mệt. Vô cùng mệt. Cái chân đau lê lết lên trường đi thi, cái đầu quay mòng mòng rồi như muốn vỡ tung. Tớ rất mệt.
Nói thật nhé, hôm nay tớ buồn. Bài thi không được ổn. Một chút thôi buồn cho những nỗ lực của mình đã là 99% , Ừ! cái 1% may mắn kia không dành cho tớ. 
Nói thật nhé, tớ có cảm xúc. Tớ biết yêu, thương, hờn, giận, biết buồn. Tớ đâu phải đứa vô tâm. Tớ quan tâm nhiều lắm đấy chứ nhưng vẫn có người lại cho đó là điều quá đỗi bình thường. Ngạo ngễ và ngang ngược. Cái mình lo lắng, chăm chăm thì hờ hững, lững lờ. Cái mình vô tâm thì lại quẩn quanh, luyến lưu.

Nói thật nhé, tớ đã nói dối. Nói dối rằng tớ không sao, rằng tớ vẫn ổn. thực ra, tớ có sao đấy. Tớ không muốn nói chuyện, không muốn nghe lời xin lỗi chót lưỡi. Cũng không muốn tâm sự gì nữa đâu.

**************

Nói thật nhé, mọi sự giả tạo rồi cũng sẽ lộ ra thôi. Bạn! đừng cố vẽ ra cho mình những ảo mộng, huyễn hoặc. Sống thật là mình đi tớ sẽ quý bạn hơn rất nhiều đó.

Nói thật nhé, sự ganh tị không nuôi lớn bạn đâu. Nhưng gì tớ nhận được, tớ xứng và tớ ngẩng cao đầu đón nó. Khi bạn nói ra, người ta im nghe nhưng không phải người ta chấp nhận. Bạn đã tự làm xấu đi chân dung của mình trong người khác đấy thôi.

Nói thật nhé, tớ biết tỏng những điều bạn làm, những gì xung quanh bạn dù bạn cố tình che che dấu dấu. Tớ chỉ thấy nực cười không hiểu sao bạn phải làm thế?? Sợ điều gì cơ chứ hay lại muốn bí ẩn. Trò đấy cũ rích rồi nhá.

Nói thật nhé, tớ ghét chờ mong. Thế nên đừng mong chờ ở tớ điều đó. Biết chủ động nữa đi bạn ạ. Cơ hội không lay bạn dậy mà nhận nó đâu.

**************
Nói thật nhé, giờ thì tớ thoải mái lắm lắm. Cảm ơn nhiều! Những đứa bạn. Chỉ một tin nhắn ngắn, một lời hỏi thăm đủ để tớ thấy ấm lòng. Tớ đã khóc vì hạnh phúc khi được yêu thương như thế!  
                                                                             
Hà Nội, 22/06/2012

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Học đánh vần chữ N-G-Ờ



  Chị yêu anh. Anh yêu chị. 
   Một đám cưới tình yêu sẽ diễn ra vào cuối năm thế nhưng cuộc đời quay ngoắt. Đám cưới diễn ra sớm trước nửa năm. Chị sẽ xúng xính váy áo cô dâu và bước lên xe hoa về nhà chồng với Nụ cười đong đầy nước mắt. Chủ rể không -phải -là -anh!
   Chị, con gái lớn trong gia đình có 3 chị em gái. bố mẹ là những người nông dân nơi mảnh đất nhãn lồng ngọt mát. Tài sản vô giá, niềm tự hào của bố mẹ chị là những cô con gái chăm ngoan, học giỏi. Chị - một người chị cả xứng đáng để em học tập. Lên Hà Nội học chị kiếm việc làm thêm, chắt bóp chi tiêu từng đồng tự lo cho cuộc sống của mình, lại cùng bố mẹ chăm lo cho đứa em thứ hai cũng vừa nhập trường. Cuối tuần có thời gian chị lại về nhà kèm cặp cô em út. Chị nhường tất thảy những gì tốt đẹp nhất cho bố mẹ và em chỉ nhận về  mình những thứ "bỏ đi". 
     Anh, con trai thứ trong gia đình có bốn anh em trai. Vừa học, vừa làm. Tự trang trải cho việc học liên thông lại kiêm thêm chu cấp cho đứa em trai út học đại học. Anh lăn lộn với từng công trình, da xạm đen, người ngày càng quắt queo. nhìn anh mà thương!
    Ngày yêu nhau chị là cô sinh viên năm hai trường sư phạm đầy duyên dáng, anh là anh chàng kĩ sư xây dựng tài ba. Cùng thuê trọ một nơi, ban đầu chỉ là vài lời hỏi han trêu chọc và rồi họ yêu nhau từ bao giờ chẳng hiểu. Chỉ có thể nói đó là một tình yêu đẹp đầy trong sáng. Những lần anh chị trêu chọc, cười đùa với nhau, những cái nắm tay dạo bước trên cung đường Hà Nội, những yêu thương chăm sóc anh chị dành cho nhau khiến đầy người ngưỡng mộ và thầm ước ao. 4 năm yêu nhau giân hờn, buồn vui đều có cả, có cả những phút giây lạc lòng anh chị tưởng như chia đôi lối nhưng rồi tiếng gọi con tim vẫn đưa họ về bên nhau.
     Yêu chị, thương chị anh tự hứa anh sẽ là bờ vai vững chắc cho chị, sẽ yêu thương chị trọn đời, quan tâm chăm sóc gia đình chị như chính gia đình mình. Những lần về quê chơi, bố mẹ chị coi anh như người nhà. Vậy là thêm một niềm vui khi được người lớn chấp thuận.  
    Chị tốt nghiệp, trầy trật mãi ,nhờ quen biết của ông cậu mới xin dạy hợp đồng ở một trường phổ thông dân lập ở HP. Khoảng cách càng minh chứng cho tình yêu của anh chị.Cứ hễ có thời gian rảnh anh lại bắt xe xuống Hp, đôi khi chỉ là để được gặp mặt, nhìn nhau trong thoáng chốc rồi anh lại nén lòng mình bước lên xe quay về với công việc còn chị mãi ngắm nhìn theo chiếc xe ... trong khi những giọt nước mắt lã chã rơi rơi....
    Có những đêm chị khóc, dằn vặt mình mà chia se nổi cùng ai. bố mẹ biết chị yêu anh như thế nào nhưng lại phản đối quyết không cho chị làm dâu xa xứ. Cô em gái không hiểu chuyện mắng nhiếc chị thậm tệ, gửi tin nhắn xúc phạm anh cùng cực dù rằng trước đây, cô em gái từng coi anh như  anh mình, chính anh là người đã nâng đỡ những ngày đầu chập chững ngây ngô bước lên chốn thị thành. Mẹ chị tuyệt thực chỉ mong con gái nghĩ lại. 
     Thời gian này anh chị yêu nhau trong nước mắt ngập tràn , cùng động viên nhau rồi sẽ làm bố mẹ tin tưởng và chấp nhận. Nhưng thời gian trôi đi, tình yêu càng lớn áp lực phía gia đình càng nặng. Chị là người chịu đừng tất cả, đầu óc như muốn vỡ tung, mọi sức lực cạn kiệt. Anh thương chị vô cùng, chỉ biết bên canh dành tình yêu cho chị thật nhiều, cố nhẫn nhịn mọi điều để mong sao gia đình đừng làm khổ chị thêm.
    Nhưng rồi, khi sức chịu đựng của người con gái bé nhỏ đã vỡ tan, khi những căng thẳng đấu trí chặt chém bộ não chị thì chị chỉ biết bóp nghẹt trái tim mình mà nói dừng lại. Chị khóc, anh khóc. Anh đến ngay khi nhận được tin nhắn của chị và cả hai chỉ còn biết khóc cho nhau nghe. Anh vẫn yêu chị, vẫn bên chị vẫn muốn cùng chị xây đắp tương lai hạnh phúc thế nhưng... không thể!!! Thất thểu quay trở về, ném mình vào căn gác trọ tối tăm. Anh khóc. Người con trai rắn rỏi hôm nào giờ mềm oặt trước những giày xéo của trái tim. 
      Vẫn yêu mà phải dừng lại. 
    Anh đã khoogn bảo vệ được người con gái anh yêu. 
  Vẫn yêu mà phải chia xa. 
Chị không còn đủ sức để chủ động dành lấy tình yêu của mình.
    Lời chia tay vẫn còn vấn vương đâu đây thì chị gật đầu yêu và cưới người khác.Chị gật đầu trong vô thức. Làm theo sự sắp xếp như một con robot chính hãng. Ừ, mai  về thử áo cưới. Ừ thì cười. Ừ thì đi chào bố mẹ chồng. Ừ thì lên xe hoa... ừ thì nghĩa vụ, con gái ai chẳng như thế một lần. ừ thì coi như giải quyết xong một việc. Mẹ chị. em chị, cậu mự chị vui mừng có biết chăng trái tim chị đnag rỏ máu, tâm hồn chị đã chết lặng từ những lần gật và ừ đấy.
    Anh vất vưởng, giết mình trên công trường để tối về mở cửa phòng bước vào và dấu mình trong đó. Ánh mắt vô hồn... rồi sẽ qua cả thôi! thời gian ơi, hãy giúp anh với nhé!
    Đắn đo, băn khoăn mãi rồi chị gọi cho em. Chị nói chị chẳng biết nói với em thế nào, chẳng biết nói với ai. 
- Chị lấy chồng em ạ, hôm đó em về với chị cho vui, về xem chị mặc áo cưới nhé! Chị cười. Nụ cười chua xót quá chị ơi.
     Em khóc! em khoogn biết nữa, chẳng hiểu đnag có chuyện gì diễn ra. Chị yêu quý của em! Em  im lặng không thể thốt nên lời. Chị rối rít xin lỗi, chị xin lỗi làm em buồn. Em có buồn đâu. Em mất hết mọi giác quan hay sao í. Hồi lâu sau im lặng, em hỏi chị. 
- Anh ấy có tốt với chị không?
- Ừ, tốt em ạ, sẽ tốt.
- Chị!
- ừ chị không sao. anh ấy tốt với chị nhưng không bao giờ được như anh em, anh ấy khoogn thể hiểu chị như anh em... anh ấy....
 Có những điều xảy ra mà chị buộc phải chấp nhận không thể thay đổi và giờ chị còn thay đổi được gì nữa đâu.
     Lỗi của chị là chị quá ngoan ngoãn à? hay sao chị? em hiểu phần nào và em không có gì trách cứ chị, em thương chị, thương anh trai em. Sao nhưng người yêu nhau lại không thể về bên nhau????? cớ sao chứ???
Bố mẹ mong chị vui, hạnh phúc họ yêu thương chị lắm nhưng không đúng cách!
Hình hài chị là bố mẹ cho, gia đình chị là bố mẹ vẽ nên
Chị ơi! chị có hạnh phúc???!!!
    Thiệp hồng đã gửi đi. Em chỉ cầu mong chị yêu quý của em sẽ sống ổn. hãy quên đi và sống cho hiện tại chị nhé! chị đã chấp nhận như vậy thì hãy cố gắng, quá khứ không thể làm lại nhưng hiện tại và tương lai của chị chị hãy làm chủ!