Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

Ten ten tén tèn^^




Mình bị vui
Mà không biết nên bắt đầu diễn tả như thế nào. Niềm vui từ hôm qua kéo mãi tới hôm nay.
Bắt đầu từ chuyện lớp mình đi kiến tập nhé!
       Vậy là cũng tới những ngày cuối cùng lớp mình được học cùng nhau trong tuần này. Ngày mai thôi mỗi người sẽ theo đoàn của mình đi kiến tập ở những tỉnh khác nhau. Tạm xa nhau 1 tháng nhé để đến với  môi trường học tập mới. Không biết mọi người thế nào nhưng h thấy nhớ…
      Tối qua, lớp mình đã cùng hát vang bao nhiêu bài hát, đã nhảy nhót tưng bừng, đã nâng chén dành cho nhau những lời chúc tốt đẹp. Đã cùng nắm chặt tay nhau và cười đùa thật sảng khoái. Kỉ niệm đó thật đẹp và đáng nhớ. Những ai tối qua không tham gia sẽ hối tiếc lắm đó nha.
       Hôm nay lớp mình học cả ngày. Một ngày thật vui phải không? Môn học hay, cô giáo dạy thật thú vị, h thích phương pháp dạy, cách cô nói chuyện… và ấn tượng là ở những phút cuối. Lớp mình như bùng nổ.
       Là “Tình Sơn La” của A Định – ngôi sao vụt sáng đó nha anh, lời bài hát hay mà người thể hiện thật nhập tâm. Là Chỉnh Kunkun với “Hạ cuối” lắng đọng,  là Ngọc Long trữ tình với “Câu đợi, câu chờ”, là rưng rưng khi cả lớp đồng ca cùng a Lực bài “Tạm biệt”. Ừ, tạm biệt nhưng chỉ 1 time ngắn thôi. Chắc có ai đó đang nghĩ thế là chuối củ nhưng với h đó là tình cảm, là ấm áp, yêu thương. Có gì là sến đâu nếu chúng ta thể hiện tình cảm thật với nhau. Cả màn song ca của h với Trâm “Một khúc tâm tình”, hát lên mới biết lớp mình cũng iu Hà Tĩnh mình lắm lắm, thuộc cả bài hát về HT nhá. Cả lớp cùng hát, hò, hét… và không thể đứng ngoài không khí tưng bừng cùng sự cổ vũ nhiệt tình cô giáo đã đứng lên. Cô không chọn hát, cô đọc thơ. Đó là một bài thơ tình cô làm tác giả –tình đầu tuy dang dở nhưng thật cảm xúc lại rất hợp với khung cảnh mưa lạnh đầu đông này. Da diết, nhớ nhung. Đáp lại lời cô, xếp tụi mình thật hoàng tráng khi xướng lại là một bài thơ. Anh nhá, vào lớp mình anh càng ngày càng được xì tin hóa ùi nhá.^^ Khâm phục, kính trọng và quý mến là tc em muốn gửi anh, người anh cả của lớp, anh tra của em. Không có anh sẽ ko thể có K29A2 tuyệt vời như giờ, không có anh hẳn rằng con nhóc như em còn nhìu khờ dại lắm, những va vấp cs, những chia sẻ của anh em nhớ mãi. Chỉ mong anh luôn vững tin ở phía trước và không còn phải đụng chạm gì tới những viên thuốc kia nữa, anh gầy ốm quá.
          Khoảnh khắc trôi qua, không biết cảm xúc mọi người thế nào nhưng h thấy vui, thấy hạnh phúc. Mấy phút trước đó, h đã buồn tí khi mọi người cứ nộp bài kiểm tra, dặn nhau rồi về lần lượt… có cảm giác như gần phải tốt nghiệp ra trường nhưng niềm vui cũng nhanh trở lại bởi những gì sau đó.  Muốn nói lời yêu với lớp mình. Yêu thật sự. H có thêm tổ ấm.



         Không chỉ thế đâu nhá, ten ten tén tèn. Mình có quà, một đôi dày thể thao tuyệt đẹp, đi vừa khít. Sướng. Mình khoái nhất đi dày thể thao, cứ gọi là chạy nhảy tung tóe lun không sợ gì, vượt mọi địa hình từ bằng phẳng đến leo cầu thang.
       Hôm nay cả ngày mình chí chóe với mấy đứa cùng bàn mãi không  biết chán. Là trêu Liên bà già, cẩn thận đến mức có hẳn túi đựng giấy kiểm tra – giống hồi cấp 1 lắm đó mày  ạ, tao bảo rồi mà, có khi bà già còn gọi mày bằng cụ í. Chưa hết, thông đồng cùng Hương, 2 đứa lên phòng tài vụ, xong việc rùi phi vào căng tin trốn tiết học (ngại nhỉ, nói nhỏ thui nhé, ai có biết cũng đừng kể ra hi). Số phận của Chung xêkô còn bi đát hơn khi hắn lò dò đến ngồi bên mình, chết xác định nghe ku. Khổ thân hắn, suốt ngày bị mình bắt nạt, áp đảo mà đâu bật lại được mình, đấm đá chán thì quay qua “nhìn iu” cái là có thách hắn cũng không dám phát biểu gì thêm. Mình “nào” cái là hắn im thin thít.hihi. Thương mi lắm nhưng không thế thì không được đâu mà, có khi không được ta đập mi còn buồn í chứ mi nhỉ!. Và tên Quân kia, sáng thì tên mỏ  nhọn chiều đến lượt mi thay ca hả, dù gì với mi ta cũng không dám tung hoành nhìu như Xeko nhưng cũng không thoát khỏi tay ta đâu mà. Mi coi chừng, mi mà cứ láo toét  ta lấy biểu quyết cả bàn là mi lại chết chắc. hehe. Nên nhớ, mi là phe yếu trong bàn 5 đứa có tới 4 đứa con gái đó nha.  Ui, đấy, Huyền. Khổ thân nhất nì. Mình sáng nay đã đến hơi muộn vì cái tội ngủ quên ạ (hiểu cho rằng trời mưa, gió lạnh, ủ chăn ấm thì ai mà muốn dậy ra ngoài được). Mình muộn nhưng vẫn sớm nhất cả bàn à nha, tự hào, tự hào. Tên Huyền lại càng hoành tá tràng hơn mình. Hớ hớ, ngủ không dậy nổi để đi học nên quyết định ngủ lun, nghỉ một buổi. Hai tiết trôi qua trong yên bình thì buộc lòng mình phải alô xô H đến. Hì, thông cảm cho bọn tôi chỉ vì muốn tốt cho pà thui mà. Hì. Bi giờ chắc pà cũng đnag ngồi ngọ nguậy máy tính như tôi nhỉ. Pà còn cú mèo, gấu đêm hơn cả tôi í chứ. Mà  khổ than con bé, 2 ngày thui không được gặp anh Hươu Sao mà đã xoắn xít lên rồi. Kinh quá thôi. Hihi,
        ừm, 00h09’ , lại một ngày nữa rồi kìa. Chào ngày mới nhé! Ngủ thôi để có một khởi đầu thật tươi mới. Cả lớp mình ai ngủ rồi thì tiếp tục ngủ ngon nhá, ai chưa ngủ thì đi ngủ đi thôi (giữ sắc, giữ sức). Cả nhà mình ngủ ngon, mình ngủ ngon ngon ngon!!!