Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Bất lực!!!

Chuyện của nó, nó đủ lớn để quyết định và làm chủ nhưng sao mình thấy như chính mình cũng đang có lỗi. Lỗi lớn lắm. Mình với nó chơi thân quá, mình với nó lo lắng, quan tâm nhau quá. Sao lại để mọi chuyện xảy ra như vậy bạn ơi???


Mình vốn hay lo, hay nghĩ nên hay sầu hay tủi. Mà nó vô tư, hết mình quá. Nó vẫn bảo nhìn nó vậy chứ chẳng khờ khạo đâu. Ừ thì, 23 , 24 tuổi rồi khờ khạo gì nữa đâu. Mình chẳng nhận mình khôn ngoan hay khéo léo gì hơn nhưng thực mình biết rõ cái gì nên cái gì không nên. Lí trí của mình vẫn còn vững lắm. Mình trọng tình cảm thật nhưng tình cảm ấy mình chỉ đặt cho những người đã chơi với mình trong khoảng thời gian lâu dài, và đủ để mình đặt niềm tin. Chứ không thể là những giây phút thoáng qua để rồi lại vụt mất như chưa bao giờ gặp. Vài ba người như thế trong cuộc đời mình gặp đã cho mình những bài học quý giá và bền lâu. Rồi thời gian vẫn mải miết trôi, rồi những con người cũng đến và trôi qua như thời gian, có vài người, có nhiều người cũng đứng lại và trôi cùng ta nhưng có những người trôi về phía rời xa ta…Ừ thì, những người cần đến rồi sẽ đến, những người đi sẽ ra đi khi cần như vậy mà.

Mình chẳng hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu nữa. Có những thứ dường như đơn giản vậy mà nó biết nhưng nó không thể điều khiển được cái đầu. Mặc nhiên nó để quỹ đạo cuộc sống đẩy nó, xoay nó đi và nó – buông lơi bản thân, mặc đời trôi.


Mình thương nó nhiều và không muốn, không thích chữ MẶC đang tồn tại trong con người nó. Nhưng mình cũng chẳng thay đổi được nó. Có nói, có giảng giải, có quát…nhưng không khác được. Mình thấy bất lực, mình thấy mình vô hình… và mình thấy buồn… 
                           

Chi mong mỗi một điều, cuộc sống tương lai của nó hạnh phúc.  Thế thôi mà!

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

Chừa đi

1. Cho chừa cái tính tò mò, mè nheo nha m. Cứ hỏi cho bằng được mk rồi lại mang buồn vào người làm chi. M làm rồi chịu lấy đi. Trẻ con không tưởng. Phải tin chứ, phải tin vào ngừơi m đã đặt niềm tin nếu không chính m cũng đang không tin m rồi đấy.
2. Yêu ngưỡi nhiều qúa rồi sao nhóc. Sao những chuyện bé cỏn thôi cũng lôi ra mà giận mà dữ mà làm khổ người ra thế. Đừng làm người ta buồn bởi thế nhóc đâu có vui...
3. Lại sao nữa hả nhóc. Lười vừa thôi chớ. KhôNg định làm ăn gì nữa hả cứ ôm điện thoại cả ngày thôi. Phải chăm chỉ lên chớ. Rồi cuối tháng lương thấp lại kêu ca đấy. Nhóc hư quá!
4. Ước chi lúc này lại được cùng nhau thong dong bên biển...



Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

Ngoại thương!

Cả chục năm tối qua mới lại được ấp mình bên ngoại. Ngoại nay gìa yếu hẳn đi, mắt mờ mờ, đôi chân chậm và nghe không rõ nữa.
Ngoại đông con cháu,chắt nhưng mỗi người mỗi việc tản đi khắp. Trung thành bên ngoại gìơ là cái đài cũ kỹ. Ngoại ở với cậu cả, ấm, đủ đầy nhưng mình biết không hề thoải mái chút nào. Mự tốt, cũng chu đáo nhưng hơi nóng tính và sẵng giọng nên...nhiều khi nói như quát...bà buồn nhiều nhưng im lặng! Mình nghe mà thắt lòng.
Nằm nói chuyện, ngoại nói ngoại thường nghe đài đến 1h sáng. Nghe để đỡ phải suy nghĩ, tiếc nuối cũng không đựơc nhưng nhớ mẹ - nhớ con gái ngoại - mẹ mình. Chẳng biết nói sao với ngoại, nước mắt ở đâu lại rơi...chạnh lòng..
Ngoại nhắc mình, yêu đi rồi cưới không lỡ thì.hi hi. Cháu gái ngoại còn đi làm, đang ít tuổi lắm mà ngoại ơi. Ngoại phải sống lâu còn dự đám cứơi cháu đấy.
Sáng ra lại về, muốn ở lại chơi với ngoại lâu hơn nhưng không thể. Thấy có lỗi bởi lâu nay mình ít qua thăm ngoại.  Từ nay phải chăm đến ngoại chơi hơn.




Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Ngày bất động

Hình như ốm. Sáng không nhấc nổi mình dậy, người cứ như ở đâu đâu, mũi khô rát, họng đau...đến là lạ. Vớ vẩn thế biết, ốm vào những lúc này.
Hai tuần nay bài chạy nhiều, đều. Lại lo cho tuần sau, tháng sau. Hiện tại cái kho dự trữ của mình đã cạn, đề tài hơi bí rồi.
Nhiều đám cưới quá, hoảng quá. Cứ như nổ bom không hẹn gìơ.
Lại thêm vào cái danh sách sách chờ  mua 2 cuốn. Tất cả trông chờ vào lương tháng tới.  Cảm thấy thật háo hức he he

Quay về. Ngỡ rằng không thể nhưng vẫn quay về. Sợi dây tình cảm vương hoài. Lí trí rồi cũng nhường lối cho con tim lên tiếng. Liệu rồi sau đó có tốt hơn lên khi những vết rạn vỡ đã từng luôn hiển hiện. Vỡ rồi có khéo léo hàn gắn ghép tới đâu vẫn là vỡ. Chỉ mong sao hãy dùng chính tấm lòng mình để xóa nhòa bớt những 'mặc cảm' ấy.
Ngày vẫn trôi...về phía rời xa ta...!


Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

Rảnh!

Rảnh rang nên đọc lại những entry cũ, mới. Lộ lên một điều xr gai góc quá xr ơi. Nhìn vậy mà không phải vậy. chanh chua, đanh đá, điêu ngoa thế.
Rảnh rang nên đọc kenh14.  Vào đây mình chỉ chọn mục trái tim có nắng đọc và rồi lại để suy nghĩ đi hoang... thấp thoáng có những nỗi nhớ chẳng bao gìơ vơi.
Nhiều khi chỉ cần ai đó cho mình mượn bờ vai chút xíu, nhiều khi muốn ai đó cho mình mượn bàn tay tí xíu...


Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Một cuối tuần

Cuống quýt, vội vàng làm cho xong việc, mong nhanh hết gìơ để  phần về nhà gặp cha một chút (Chị bảo cha có về chơi) thế mà gần về điện về nhà hỏi chị muốn ăn gì em mua về nhà mình ăn cho vui chị nói cha gìơ về trên kia không phải mua nữa, mình nói cha ở lại chờ mình về chút mà cũng ko được... rồi cứ thế nữớc mắt tự dưng tuôn rơi... muốn gặp cha một thoáng rồi thôi cũng chịu nhưng cũng không được.
Đi làm và ước ao. Hí hí. Ước có ngày được sở hữu em này. Một năm chắc mình sẽ góp được thôi nhỉ ^^

Bạn. Nói nhiều về bạn quá. Nhưng vậy là hết rồi phải không. Những mong thay đổi, những mong quan tâm nhiều hơn. Cơ hội rồi cũng tuột dần khỏi bàn tay. Tình cảm xuất phát từ con tim và sẽ phản ánh xạ khách quan bằng hành Động nhưng nhìn xem bạn đã làm gì... mình chẳng thể nào nói rằng bạn nên thế này nên thế nọ... khi lòng bạn thực không muốn. Hôm sinh nhật, đứa em là này tặng mình một clip sinh nhật vơí bao nhiêu ảnh của mình. Ngạc nhiên, bất ngờ và xúc động. Nó đã vì mình học làm clip đó. Còn bạn, bạn thừa sức làm được nhưng ko bao gìơ bạn làm nếu mình không nói. Một chút nhỏ vậy thôi nhưng phầm nào đủ để  phần hiểu nhiều hơn về bạn phải không. Làm về mệt chẳng có lấy ai hỏi han. Bạn có tủi không?? ...   Lần này chắc mình không trách nhầm bạn đấy chứ.Mà thôi,  gìơ bạn là một thế giỡn khác, mình không có quyền phán xét vậy. Xin lỗi bạn. Tạm biệt một niềm tin!
Hôm qua 11/11 âm. Nhận được 4 lời chúc... vậy là quá đủ cho mình vui trọn vẹn. Đến mình mình cũng không nhớ vậy mà các anh vẫn nhớ hộ mình. Trân trọng!
Sau tuần này chắc cuối tuần mình sẽ ít về nhà hơn. Bởi về cũng chỉ ngồi một mình co ro thì thôi ở đâu cũng vậy, thì thôi




Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

11/12/2013

Bạn nhắc mới nhớ hôm nay là ngày đặc biệt. Mà cũng đặc biệt bởi hôm nay là ngày mà mình thấy công việc của mình khá hiệu quả. Hi vọng những ngày sau đều thế ^_^
Tình yêu!
Nhớ lắm những khi lang thang dọc con phố, dạo bước trên con đưòng nhỏ mà hai đứa tự gọi đó là con đường tình yêu. Có quá nhiều lí lẽ cho những lỗi lầm, có quá nhiều biện minh cho lần chia xa. Chỉ là tạm dừng chân một chút, tự cho phép con tim được nghỉ ngơi...  cho rồi đấy sao mày không chịu nghỉ đi. Cứ thổn thức chi nữa nhỏ. Bình yên quá rồi cũng kéo giãn nhau ra, giông bão quá cũng làm ta xê dịch.  Chẳng biết thế nào cho đủ, chẳng biết sao là vừa. Con gái mà, ưa một chút lãng mạn, nhưng vẫn mong một tiếng quát mắng, một cái cau mày và... một chút ghen. Tất cả để  phần vừa đủ cho nồi súp tình yêu dịu ngọt, cay nồng, thanh đạm.
Nhớ lạo hôm xưa, ngây ngô xưng tên. Đáng yêu đến thế.  Vừa nãy vô tình đọc note của bạn quen thấy trong đó hao hao bạn nhắc tới nhân vật mình cũng biết, cũng quý. Thấy nhớ và ước chi người ấy chỉ quen mình thôi...để ta không vướng vào lùng nhùng những suy nghĩ gìơ đây. Nơi đó, vui nhé!... mình vẫn luôn mong chờ.
Không dễ kiếm tìm hạnh phúc, không dễ kiếm tìm tình yêu chung... nhưng tìm được rồi lại gĩư sao cho khỏi lạc mất nhau mới là quan trọng. Gạt bớt cái tự tôn, bản ngã, xì hơi bớt cho quả bóng tự ái xẹp xuống đi nào. .. đòi hỏi được quan tâm có gì là sai đâu chứ.
Chẳng có gì là mãi maĩ. Không phải sở thích nào cũng được đáp ứng hay đáp ứng vô điều kiện. Chân thành trao gửi sẽ có lúc nhận lại những dửng dưng. Ước ao, chờ đợi dù chẳng biết có gì để  phần nhận.... tất cả rồi cũng cuốn phăng đi cùng thời gian.
Ừ thôi thì. Cứ thế đi!


Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Những ngày rủ rỉ, rù rì



Ngày 2,3,4,5 đi vài chỗ gần rồi về phòng ngồi lì ở giường, nghe nhạc, gõ gõ những bài dễ dãi , thiếu chiều sâu. Tự cho phép mình bịa ra những câu chuyện viết truyện ngắn, tản văn.Nhưng mọi thứ đang dang dở và chưa có gì là đặc sắc. Trời vương mưa, ướt nhẹp và lạnh. Không khí ngột ngạt, đặc quánh.
Ngày 6. Trời lại mưa, kế hoạch đi Cẩm Xuyên lỡ dở. Lại nằm ườn trên giường. Rủ rỉ là con rù rì – và là mình quá! Chiều giao ban phòng. “Được” nhắc vì cả tuần ko có tin gì, bài yếu. Anh biên tập vẫn động viên, các chị trong phòng vẫn ủng hộ… Càng thấy xấu hổ về bản thân. 22 rồi, làm được gì chưa?!
Ngày 7, Vũ Quang và chuyến tình nguyện. Muốn đi sớm và gói gọn trong ngày để về mai đi Nghệ An nhưng thấy khó rồi đây. 11h trưa vẫn ngồi phòng vì đứa bạn cùng đi đang bận việc đột xuất. Tất cả sẵn sàng chờ nó alo là xốc ba lô và đi…
Ngày 8, có hẹn với anh chị việc gia đình, và có hứa với bạn đi cưới bạn nhưng sợ là không thực hiện được. Kế hoạch đã lên nhưng lùi một nấc thời gian coi như cả toa tàu đi chậm lại và lỡ nhiều bến đỗ.
Sáng nay, đang ngả ngớn lăn qua lăn lại trong đống chăn to sụ thì bạn gọi. Đứa bạn thân nhất quả đất của mình gọi thông báo những niềm  vui của bạn, chuẩn bị đi làm, gần đi chụp ảnh cưới. vui quá là vui mà shock cũng đừng hỏi. Xem nào, lớp mình, những đưa bạn đại học: Nguyệt, Thảo, Lương, Quỳnh, Chị Thủy, Hương… sao mà nhanh thế, Mới tốt nghiệp chưa tới nửa năm cơ mà. Sao vội thế rồi cơ. Các bạn bảo mình năm sau cưới đi, mình bảo làm gì có chuyện í. Nhanh cũng ba năm nhé! Đi làm ổn định đã, còn trả nợ nữa cơ mà.Cả ti tỉ thứ nợ nần, vay vốn. Không nhẽ bây giờ học xong, rồi quất ngựa mà để lại chồng nợ cho anh chị. Mình còn là con người không!!! Đâu đơn giản bảo cưới là xong nhỉ. Mà bi chừ đó, cưới ai ai cưới bi chừ cưới ai. He he. Nghĩ tới mấy chuyện này thấy hay hay, buồn cười kiểu gì đó. Bỗng dưng chồng chồng vợ vợ, con con cái cái. Ôi zời, hoãn ngay lại.Còn nhiều dự định để thực hiện trước khi bước vào gông cùm.
Pằng pằng pằng!!!!!
Thời gian nhanh quá. Hết tuần rồi. Lại một tuần.
Tuần này, chẳng làm được gì thì chớ máy hỏng, cái cần câu cơm hỏng. Sửa chán tiền, lại mặt dày đi vay tiền. Cố mà làm mà góp mà trả nghe mầy.
Cố lên!



Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

1870



1.870.000 đó là khoản tiền lương đúng nghĩa đầu tiên mình có. Dù đó là mức lương thấp nhất của cả cơ quan nhưng mình cũng cảm thấy vui rồi. Sẽ còn cần nhiều hơn nữa những nỗ lực.
Thực sự để kiếm ra đồng tiền không hề dễ dàng, nói là đánh đổi thì không phải nhưng mình đã bỏ ra không ít tâm huyết và công sức. Kết thúc một tháng, nhận ra mình vẫn còn thiếu nghiêm túc và những lăn xả với nghề như những gì nghề yêu cầu mình. Những gì đã làm vẫn chưa là gì đâu nhé!
Khoản tiền lương đầu tiên, muốn mua gì đó về thắp hương lên ban thờ mẹ, mua chút quà nhỏ dành tặng cha và anh chị, tặng cái đứa tối tối nằm bên động viên mình viết lách ^^ Muốn tự thưởng cho mình cái đồng hồ mình đã ao ước, tự thưởng với vài cuốn sách mình yêu thích mà chưa có dịp khiêng về nhà, muốn cái balo để dễ dàng hơn trong di chuyển, muốn vô số thứ muốn… sẽ phải chọn lọc dùng nó cho những điều quan trọng và ưu tiên cho người mình yêu thương nhất.


Tháng 12 đến rồi!
Tháng mới, tự hứa sẽ phải chăm chỉ hơn, nhiệt huyết cao hơn và làm tốt nhất những gì mình có thể. Hi vọng mọi thứ ổn!
Dù có chuyện gì thì tĩnh tâm và từ tốn vẫn là điều nên và phải. Đã từng bảo rồi mà, kiên nhẫn không chỉ ở thời gian chờ đợi mà còn ở thái độ chờ đợi nữa.
Hãy kiên trì và nhẫn nại, rồi phút chót cuộc đời sẽ tặng ta món quà bất ngờ!
Vừa có một gợi ý với mình và HN. Phân vân, lưỡng lự và vẫn chưa giám nói cùng ai, xin ý kiến của ai.
Đã lâu lắm rồi đấy! Lại có một lời hẹn với HN.
Tháng này, nhận nhiều thiệp cưới của các bạn. Bạn thân. Xa quê. Chẳng biết mình có thể đến chung vui cùng bạn nữa không bạn ơi!!!!!!!!!!!!



Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

26/11


Hôm nay, tôi học được bài học sâu đậm về sự im lặng. Đó là không phải điều gì cũng có thể sẻ chia, tâm sự; không phải ai ai cũng sẵn sàng lắng nghe và đồng cảm với mình.... và có nhiều điều - là nhiều điều nhé - phải im lặng không nên nói, không được nói dù lòng có phẫn nộ tới bao nhiêu. Nhận ra bài học cũng là lúc biết mình đã dại dột bao lần và lần dại dột  này chắc là lớn nhất!
Tôi dành thời gian gõ những entry để thổ lộ cho những suy nghĩ trong đầu, để thấy nhẹ nhõm hơn chút. Blog luôn là góc trú ngụ tốt bởi nơi đây ít ai  biết đến. Tôi chẳng giấu mình cho hết thảy mà chỉ là tôi đang học cách sống khác hơn tôi ngày trước một chút. Không thể bô bô ba ba... Đôi mắt hết biết tròn xoe, trong veo. Trong vô số những điều không thể nói với ai tôi dành kể với blog và trong vô số những gì blog lắng nghe vẫn còn vài, ba câu chuyện  nhỏ tôi không thể cho blog biết... Vì cuộc sống nghiệt ngã và những con người không phải ai cũng tốt.
Dạo trước, với mỗi entry là những xúc cảm trong trẻo, xanh  ngần, lóng lánh những mưa, nắng, gió , mây của con bé yêu đời, yêu người rất vô tư, dịu ngọt. 5 tháng ra trường, entry vẫn gõ nhưng tất cả mang những nỗi niềm khác, đau đáu thậm chí có những lúc tuyệt vọng, rối bời và chơ vơ. Thấy mình chẳng khác gì con bé đang quẫy đạp dưới lòng sông bởi chẳng may rơi xuống mà không biết bơi. Ờ, cũng may, ngày ấy không biết bơi nhưng có ngoại xốc lên bờ nếu không đâu còn là mình mà ngồi gõ gõ như này.
hiaz... lại thở dài. Lại mắc cái tật xấu đó... Mình phải bỏ thôi, bỏ ngay đi thôi. Tất cả cũng là thói quen, mà thói quen do mình tạo ra cơ mờ. Hờ hờ. Buồn gì đâu! Sợ gì đâu! Khùng gì đâu!
Nhận ra, cứ lơ là blog cái là lại lười viết, lười cảm. Mà cứ chạm vô blog là lại thấy vui vui, lại thèm viết, ham viết.
Tui thèm mua sáchhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!

 




                                                                                                         

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

20/11


20/11 Ngày Mẹ chon khai sinh và để giờ 22 năm qua, có một đứa con gái là mình trên đời. Con lớn dần nhưng mẹ đã xa.
Mình tin, vẫn còn thế giới khác tồn tại song song với thế giới này, nơi ấy có Mẹ đang sống và Mẹ… Cảm ơn Mẹ đã sinh con ra trên đời.
Đáng lẽ ngày hôm nay phải là ngày mình vui nhất, hạnh phúc nhưng cái cảm giác lẻ loi lại bủa vây. Sao thế này???
Bạn bè, anh chị nhiều người vẫn không quên chúc mình trong cái ngày đặc biệt này thế nhưng vẫn buồn. Cũng phải cảm ơn fb một lời, nếu không có fb nhiều người hẳn đâu đã nhớ! – Những người mình yêu thương và miệng luôn nói yêu thương mình.
Với một đứa thiếu thốn quá nhiều thứ như mình, với mình gì mình cũng nâng niu, cũng trân trọng…
Phòng trọ. Một mình. Lạnh. Ốm.
Sinh nhật. Không nến. Không bánh kem. Không hoa. Không quà. Không bạn bè tụ tập như ngày đi học.
Trống trải!
Đứa bạn cùng phòng đang đi mừng ngày này, bởi nó là giáo viên, và xứng đáng được vui vẻ, rạng rỡ trong những ngày lễ như vậy. Chúc mừng bạn, chúc mừng những người lái đò thầm lặng !
Mình cực ghét, nếu không muốn nói là ức chế và phản cảm với thể loại “snvv, hpbd, cmsn…”. Mình thề! Mấy cái kiểu đó vứt ngay vào sọt rác thật xa … Không bao giờ chấp nhận cái kiểu đó và cũng chẳng bao giờ cảm ơn những lời chúc kiểu đó. Hoặc không có gì hoặc là tử tế. Bởi người nhận lời chúc họ đáng được nhận một lời chúc trọn vẹn và người chúc cũng thể hiện được tấm lòng, văn hóa của mình. Có tri thức mà làm gì khi một lời chúc tử tế dành cho người bạn, người quen cũng không có, Cái thứ tình cảm vắn tắt đó , rất xin lỗi nhưng người chúc tự nhận lấy luôn đi chứ người nhận không cần!!!
Mình khó tính và nguyên tắc thế đó!
Tháng này là tháng quái quỷ, biết bao rắc rối và chuyện bực mình ập đến.
Đã nói là không khóc , không được khóc, Ngày này lại càng không thể khóc mà sao cứ thế này!!!!!!
Nhanh  biến hết đi……………………………………………




Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Vu vơ

Văn không phải, thơ lại càng không chỉ đơn giản là những con chữ được ghép lại bên nhau nhưng có lẽ ít ai hiểu nghĩa, những con chữ được ghép trong ngày mưa, thất nghiệp, đầu óc rối bù và loáng choáng suy tư... 

1/ Khi tiếng gọi vọng vào hư không
Là khi con tim dùng dằng nỗi nhớ
Nửa quay lại, nửa kia sợ lầm lỡ
Nên cứ phập phồng lúc tỉnh lúc mơ
Có cô gái ngồi xếp những vần thơ
Mong đếm ngược cho thời gian ngưng chảy
Bước chân ai không vội vàng bỏ lỡ
Lời thì thầm mang tiếng cười giòn tan
Có những chiều tay nắm lang thang
Từng góc phố con đường vàng nắng
Hàng cây xanh, dòng sông xanh phẳng lặng
Chỉ hoài niệm vô tình màu trắng loang.

2/Thế là hết phải không anh
Không giận hờn, không cãi cọ
Không hẹn hò và những quan tâm
Chỉ gửi vào đêm tiếng thở dài câm lặng

Em cứ vô định bước về phía không anh
Hứng những có không và không có
Có em, không anh, có anh, không em
Rồi tự cuốn mình vào cô đơn riêng khó nói

Cố kiếm tìm, cố hoài mong
Huyễn hoặc bản thân trong chuyện tình không bến
Tự dối lòng rằng mình chỉ đi xa
Rồi mai, hai ta sẽ lại về ôm chặt nhau và bước

Cuộc sống vô thường, chẳng ai đoán được
Nên cứ gieo hoài mặc lời hứa đi hoang
Mãi đến khi niềm tin cạn kiệt
Thoảng thốt nhận ra ta mất nhau rồi...

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

Bóng nắng, bóng râm...



“Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
- Nhà ngoại ở cuối con đê.
Trên đê chỉ có mẹ, có con
Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
Con cố.
Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:                                   
- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?
Trời vẫn nắng, vẫn râm…
…Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.”
(Sưu tầm)
Con đê dài hun hút như cuộc đời thế nhưng sinh li tử biệt ngắn chẳng tày gang. Mới ngày nào đó, hai mẹ con về thăm ngoại, ngày nào đó mẹ dạy con những bước đi vào đời. Con đang chập chững mà mộ mẹ cỏ đã xanh! …
Trên thế gian này đâu chỉ mỗi màu trắng hay thiên thanh. Tạo hóa tạo ra đủ bảy sắc cầu vồng và nhân gian còn biến tấu cho mỗi cặp màu ghép lại làm thành một màu mới, nhờ nhờ, na ná mà cũng độc đáo, cá tính. Như trời bốn mùa mưa nắng, nắng mưa; như những khi đang râm lại nắng, đang nắng có thể mưa ngay.
Thời gian chưa bao giờ chờ đợi ai và sẽ chẳng bao giờ cho ta cơ hội làm lại những gì đã qua. Trải bao dâu bê đời người, bao lần hứng sương, hứng nắng, hứng gió, hứng bụi đường… mẹ đã đi qua tất cả và mẹ hiểu những gì nên hay không nên cho con. Ngày còn mẹ, được mẹ kéo tay nhanh tránh nắng, được mẹ mắng để con bước nhanh hơn. Mẹ lo cho con của hiện tại và ở tương lai. Mẹ có thể đon được cả những gì có thể xảy đến để nhắc con tránh nhưng một mai khi duyên đủ với đời mẹ rời xa con lúc ấy lấy ai cho con nương tựa, lấy ai mắng mỏ, đánh đòn cho con lớn khôn.
Ngày bé thơ, con đâu hiểu những gì mẹ muốn nói chỉ mải chơi đùa vui với cuộc sống. Để giờ, con nhận ra cuộc sống chưa bao giờ là trò chơi để con nhởn nhơ như những ngày thơ bé. Lớn rồi con phải sống có trách nhiệm hơn với mình. Mọi biến cố có thể xảy ra ngay sau tiếng cười giòn tan kia và đằng sau những giọt nước mắt mặn chát nụ cười sẽ hong khô tất cả. Được – mất là quy luật chẳng ai nói trước được điều gì, chỉ khác ở thái độ đón nhận và bản lĩnh của mỗi người. Phải chăng trong những ân cần, hi sinh của mẹ mẹ muốn dạy con chủ động hơn, linh hoạt hơn, làm chủ cuộc sống của mình và hơn hết hãy mạnh dạn bước đi, thắng không bao giờ kiêu, bại chẳng bao giờ nản. Cố gắng chưa bao giờ là thất bại!
Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
Con cố.
Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:                                   
- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
Nhanh, chậm không chỉ là ở đôi chân bước mà là ở suy nghĩ từ cái đầu. Nắng vàng rực rỡ có ai mà không mê mẩn, không muốn chững lại để được sưởi ấm thế nhưng biết đâu có những cơn bão đang náu mình trong nắng và chỉ chờ chút lơ là, rong ruổi của ta mà bung phá. Còn khi trời mát, phải nhanh chân lên chớp lấy thời cơ những lúc râm để tránh nắng cho ngày mai. Mẹ dạy con thêm một  bài học về cơ hội và nắm bắt chúng.
Mỗi ai trong đời rồi cũng phải tự bước đi trên đôi chân của mình đi qua những bóng nắng, bóng râm của cuộc đời … Cuộc đời dài như con đê và phút sau cuối trên con đê ấy chỉ còn mình con bước. Chỉ cần con vững tin bước qua tất cả, là được , phải ko mẹ?!
Được sống trên đời là một món quà vô giá, và sống sao cho ý nghĩa, xứng đáng với bao tháng ngày mang nặng đẻ đau; bao hi sinh, vất vả nuôi con khôn lớn trưởng thành của cha mẹ mới đó mới là tất cả. Con ngỡ ngàng nhận ra mình đã bước lỡ một nhịp quan trọng nhất của cuộc đời để chưa kịp báo hiếu thì mẹ rời xa. Bài học nhận ra chưa là muộn nhưng cũng chẳng còn kịp cho con…
Trời vẫn nắng, vẫn râm mà con chẳng con mẹ,
Mộ mẹ nằm đó vẫn hứng từng bóng râm, bóng nắng cuộc đời…
Vắng mẹ nhưng con sẽ luôn sống trọn vẹn với niềm tin mẹ đã cho!


20/11/2013
Ước gì con có mẹ lúc này.... 

Đã- từng & Dừng - lại

Yêu đâu cần lý do, yêu là yêu thôi chỉ là những gì xuất phát từ con tim mà dù không nói ra ta vẫn có thể cảm nhận được.
Thế nên, khi chia tay, cũng đâu cần nói ra nữa. Lý do là những điều vớ vẩn để đổ lỗi cho nhau. Đơn giản là ít nói chuyện, ít liên lạc và rồi mất hút , không còn quan tâm hỏi han, hay những lần liên lạc chỉ vụng về kéo lại nhiều niềm đau, cứa vào tim nhau thêm những kí ức xấu xí.
Vậy nên ta thôi!
Bạn bảo mình xóa số bạn giùm cái, cũng đừng gọi bằng cái tên hai đứa vẫn gọi nhau. Bạn nhẫn tâm và vô tình quá nhỉ! Nhưng mình ghê gớm lắm, muốn thì mình sẽ tự xóa số bạn, xóa bạn khỏi mọi cuộc trò chuyện ở mail, ở sky,... chặn cả ở fb, tắt ngấm mọi phương thức để mình có thể biết bạn đang ở đâu làm gì và bạn cũng thế, chẳng bao giờ bạn biết được đâu. Mà bạn, chắc cũng không muốn biết í chứ. Thế nhưng mình chẳng làm được. Mình đã yêu và vẫn yêu cơ mà. Ngay cả lúc này, vẫn chưa thôi nhớ về bạn và những kí niệm đã có, cả những lời bạn đã hứa nhưng chưa thực hiện với mình.
Đâu cần nói chia tay nữa, những stt viết lạc lõng và không có chủ đích nhưng thực ra ẩn sâu trong đó mình đang muốn trốn chạy nỗi buồn thẳm sâu trong lòng. Giấu đi để chẳng ai biết, tình cảm vốn là thứ riêng có của hai người và giờ lúc không thể bên nhau cũng chỉ nên bạn và mình tự  biết trong lòng là đủ.
Không hiểu nhau thực hay không muốn hiểu nhau hả bạn? Minh là con gái, mình cũng muốn có ai đó đợi mình khi mình đi làm về muộn, cũng muốn có những tin nhắn nhắc nhở mình đã tới giờ ăn trưa và nghỉ ngơi, cũng muốn được nhận những món quà bất ngờ ví như bạn sẽ xuất hiện trước cửa phòng vào ngày lễ, ngày sinh  nhật mình chẳng hạn... cũng muốn dù có cãi nhau nhưng bạn sẽ không quên dành cho mình lời chúc vì đó là ngày của mình...muốn có bạn luôn  bên cạnh ôm mình thật chặt và nói “mọi chuyện sẽ ổn thôi, không sao cả” khi mình gặp khó khăn....muốn nhiều thật nhiều những điều nhỏ bé nhưng cho mình biết bạn đã yêu thương và quan tâm  mình tới thế.
Hôm rồi, nhắc bạn dù với bất kì người con gái nào và dù đùa hay thật đã yêu mình thì bạn cũng không bao giờ được nói ra. Mình không đủ rộng lượng cho những chuyện ấy đâu và sự thật là gì đã có lần bạn nói nhớ với một đứa con gái khác, mình biết và bạn thì không nhớ, nói rồi quên rồi không nhớ, là sao??? Mình chẳng muốn nghĩ tới, muốn bỏ qua đi thế nhưng mình vẫn nhớ và vẫn buồn.
Trước giờ mình vẫn tự hào bởi bạn, bởi tình yêu mình và bạn có. Rằng chân thành và thủy chung. Nhưng có chút rạn vỡ nào đó, sau ba năm...
Biết bao lần kiểm điểm rồi sửa chữa, rồi rút kinh nghiệm, rồi làm lại, rồi sẽ khác nhưng chẳng có. Đó không chỉ ở bạn, ở mình nữa. Yêu nhau là hai người yêu và chia tay cũng ở hai người mà ra chứ một người sao có thế làm được, phải không?
28/7 từng là ngày vui nhất nhưng cũng trở thành ngày buồn nhất, bao lần và giờ lại lặp lại... vẫn là thế. Mỗi lúc vết rạn càng lớn ... cho đến lúc nó vỡ tan chẳng thế gắn nổi. Như cái cốc mà chính tay tớ nặn tặng bạn. Rơi vỡ rồi gắn không được, bạn chỉ có thể xếp những mảnh vỡ quanh cái cốc vỡ mà thôi. Vẫn là nó nhưng đằng sau luôn bị gắn thêm một từ mà không thể là nó trước đó.
Bỗng dưng  thấy hạnh phúc thật mong manh. Ngày trước, mình và bạn đã luôn ước mơ về tương lai, về ngôi nhà hai đứa tự thiết kế, về những ngày nghỉ sẽ dạo bộ  bên  nhau... nhưng giờ tất cả chưa đến và có lẽ sẽ không còn nữa. Ngôi nhà bạn vẫn thiết kế, tương lai vẫn ở đằng xa chỉ khác ngôi  nhà của bạn không phải của chúng ta, người bên cạnh dạo bộ cùng bạn chẳng là mình.... . Trong cuộc chiến tìm kiếm này, mình như đang muốn buông bỏ. Xa nhau rồi, mình muốn bỏ mảnh đất này, bỏ công việc này để đi đến nơi khác bắt đầu một cuộc sống khác. Để không có cảm giác ở gần mà chơi vơi, lẻ loi. Ngốc nghếch, và trẻ con quá phải không. Khuyết điểm lớn nhất của mình là luôn để tình cảm chiếm hữu và lấn át nhiều quyết định. Lúc cần mạnh mẽ và quyết đoán nhất lại để con tim thuyết phục. Tình cảm chi phối quá nhiều là không nên. Biết mà sửa không được. Vì bạn mình có thể bỏ HN để trở về và cũng vì bạn mình có thể rời nơi đây để đi, thật xa. Để bạn không bao giờ biết tin tức gì về mình, bạn bằng lòng rồi chứ.
Ngày trước, mỗi lần cãi cọ hay giận hờn nước mắt tèm nhem quanh mắt nhưng từ giờ mình không thế nữa, không khóc được nữa rồi....
Tạm biệt tình yêu...
Mình đau lắm!
Hai chữ Đã- từng và Dừng - lại, bao giờ nhắc lại cũng chỉ khiến ta thêm buồn




Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Mùa bão về!

Những ngày này miền Trung ngập chìm trong mưa lũ. Tin bão xa, tin bão gần dồn dập đổ về nơi đòn gánh hai đầu đất nước. Sức người rồi cũng cạn kiệt dần khi mỗi cơn mưa càng kéo thêm dài hạt, mỗi cơn bão về lốc xoáy cuồn cuộn.
Ngày 20-10, ngày một nửa dân số Việt Nam được tôn vinh, thì ở nơi đây các bà, các mẹ, các chị vẫn hãy còn xắn quần lội bùn dơ cố vớt vát chút đồ còn sót lại sao những tan hoang ngày cơn bão đi qua. Nơi đây, những người phụ nữ   vẫn luôn thường trực nỗi lo liệu trời có thương cho nước rút? Liệu gió có còn mạnh hay không?
Lũ về. Mọi thông tin liên lạc bị chia cắt. Ngày thường, còn tivi, thời sự để mà nghe, mà biết. Những ngày  này, điện mất, nước lên hàng xóm vốn tắt lửa tối đèn có nhau cũng bị cô lập. Mỗi người  bám víu lấy chỗ cao  nhất của nhà mình. Lặng im nhìn cơn lũ há miệng hung ác, nuốt đi từng vật dụng trong nhà.
Những người con xa quê nghe tin báo đàu quặn lòng mà không thể về bên gia đình. Ôm nhau mà khóc bởi mình, gia đình mình bất lực trước cơn thịnh nộ của thiên nhiên.
Mẹ ở nhà, đâu còn biết ngày 20-10 là ngày gì. Mẹ chỉ lo nước lũ lên bất ngờ, mẹ sợ cái đê gần nhà lại vỡ, mẹ lo bão về mái tranh vốn đã mục nát rồi sẽ ra sao???
Đắng lòng!
Người ta xa quê không thể trở về.
Mình ở ngay trên chính mảnh đất  này nhưng cũng đành lặng im, nuốt nước mắt vào trong. Nhìn cảnh người thân, họ hàng; nhìn cảnh người dân quê mình chống chọi từng mùa mưa bão mà cũng chẳng thể giúp gì.
Năm nay, mùa lại trắng tay!
Cha mẹ chẳng “được” mệt nhọc vì thu hoạch mùa mà thay vào đó là những nếp nhăn, khóe mắt ứa lệ. Chẳng còn gì ăn con ơi! Lại đói, lại nghèo!Lại khổ. Cái vòng luẩn quẩn đó bao giờ cho thoát.
Năm nay, con trẻ hết tíu tít. Sẽ chẳng có những lần hò nhau đi lượm lặt những thứ còn sót lại cuối vụ. Con trâu ta chăn bụng cũng lép xẹp, thất thểu những bước chân đi rồi lại về. Tết nay, cũng không mong chờ gì manh áo mới.
Cụ già buông ánh mắt nhìn xa xăm, khẽ thở dài. Biết mà, có năm nào thoát được đâu. Ngày trước, tay không xung phong chiến trận, có mất mát, có đau thương nhưng ta mang được độc lập, tự do trở về tay ta. Hồ hởi, phấn khởi làm sao. Giờ, cái bão, cái lũ ác độc hơn cả những cuộc chiến  năm  nào. Nó cuốn phăng mọi thứ mà ta chỉ biết lặng nhìn không thể chiến đấu… Đau buốt tận tâm can….
Ngày lại ngày, tháng tới tháng, năm qua năm. Cuộc sống vẫn là những chuỗi ngày trôi qua như vậy. Một năm tiết trời có bốn mùa, những người dân nơi khác có thể dành trọn cả bốn mùa ấy để sản xuất còn quê mình mỗi lần gieo hạt là một lần nỗi lo hiện hữu…
Thương lắm! Miền Trung ơi!

 P/s: Viết cho ngày 20/10 vừa qua

Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Chẳng thấy vui, chỉ thấy lo


Nhiều người nghe tin, vui vui mừng mừng chúc mình nhưng mấy ai hiểu trong tâm tư mình đang có những dằng xé và trĩu nặng ra sao.
Ừ, may mắn, được vào làm dù chỉ là thử việc thôi cũng đã là may mắn và nỗ lực lớn, không phải ai cũng có. Thì đấy, mấy chục bộ hồ sơ đâu phải ai cũng được  nhận. Mày, may mắn đấy!
Nhưng đính kèm đó là gì???
Một nỗi lo lớn trong lòng. Liệu rằng khi chưa từng học qua khi chưa từng được biết vậy mà giờ đi làm thế này có làm được không? Có tốt không?
Con gái lăn lộn, dấn thân với nghề báo ai cũng bảo sẽ khổ nhiều, vất lắm đấy. Nghe thôi đã thấy oải. Từ giờ, phải đi mới có thể viết không chỉ đơn giản là những cuộc dạo chơi rồi trở về căn phòng và vắt ra rồi nhào  nặn chút cảm xúc để làm nên bài viết như trước.
Thực. Cuộc sống không đơn giản nên mình chưa lúc nào thảnh thơi, thanh thản.
Những “đồng nghiệp” của mình đều là những tay đáng gườm, không học chính quy ra cũng là phóng viên, ctv chuyên nghiệp chứ chẳng phải bỡn.
Sau một năm, có thể sẽ là một chân trời mới cũng có thể sẽ lại là một cánh cửa khép lại. Mình tin mình sẽ mở ra chứ mình không có khóa ^^
Mình sẽ phải cố gắng. Thôi, cứ kệ người ta đi, mình – làm thật tốt ở vị trí của mình là được, không phân bì, so đo, tị nạnh, không nản chí.
Từ nay, phải học cách đi một mình thật sự rồi đấy.
Một mình, một bút, một sổ, một máy, một xe, một mũ bảo hiểm và dong  mình khắp những con đường. Ôi, không nghĩ, chưa từng nghĩ mình sẽ có cái duyên với báo thế này. Hi vọng đủ duyên để mình gắn bó thật lâu bền chứ không phải chỉ là ctv đb như này.
Cơ hội không đến hai lần, “không ai tắm hai lần trên một dòng sông” nha mầy. Vững tin lên, bản lĩnh lên, bạo dạn nhé! Mày làm được mà. Có gì khó đâu chứ, cứ phải đi rồi mới đến, cứ có sai rồi sẽ đúng, thất bại là mẹ kế của thành công – “bà gì” nhưng không “ghẻ” nhỉ!?.

Mọi khởi đầu đều khó khăn, phải chấp nhận những vấp ngã rồi bước tiếp. Chứ đừng nản nghe chưa mày, tao tin mày, tao tin tao. Không sợ gì hết! Chưa biết thì sẽ học hỏi, cứ phải kiên trì vào. CỐ LÊN! CỐ LÊN! CỐ LÊN! MÀY NHAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……………………

Anh!


Cảm ơn cuộc đời cho nhà mình được gặp anh và cảm ơn anh đã đến bên chị.
Trước ngày cưới, bao  nhiêu người nói ngược  nói xuôi rằng anh thế nọ anh thế kia. Nhưng trên hết thảy, chị vẫn chấp nhận và đó chắc có lẽ đó là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của chị.
Anh không cao, không đẹp trai, nhưng xấu càng tuyệt đối không. Và với cả tâm đức của anh chắc hẳn cũng ít ai mà có.
Anh mang hạnh phúc đến với chị và tiếng cười tới nhà mình sau bao năm thiếu vắng bóng hình mẹ. Anh là người cùng xã, nhưng thực sự cho tới khi anh cưới chị mình mới được gặp anh lần đầu. Những ấn tượng ban đầu không nhiều nhưng càng sống càng hiểu và quý trọng anh.
Anh mồ côi cha từ bé. Nhưng con trai mà, những thiếu thốn và tình cảm anh giấu sâu vào lòng mà không mấy ai biết được, cũng không thể khóc hay nói  nhớ thương thổn thức như mình nói về mẹ. Nhưng mình hiểu, hẳn rồi! Ai cũng có những đau khổ và thiếu hụt và chỉ là cách thể hiện ra khác nhau mà thôi.
 Anh chịu thương, chịu khó, hết mực thương yêu chiều chuộng vợ anh – chị gái mình và anh còn rất thương mình – đứa em chưa một ngày phụ giúp được anh chị gì nhiều nhưng nhận được từ anh thật nhiều quan tâm và lo lắng. Anh chẳng khác gì người anh trai.
Anh chăm chỉ làm lụng, chịu thương chịu khó, chẳng nề hà điều chi. Sống vô tư, thoải mái và hơn hết anh hiểu hoàn cảnh gia đình mình, thương cha.
Mấy hôm  nay anh vắng nhà đi Gia Lai làm thêm, thiếu anh ở nhà buồn thật buồn. Lười nấu những bữa cơm như trước, lười dọn ăn. Hai chị em cứ ăn uống qua loa xong bữa. Chỉ mong anh nhanh về thôi!
Anh cứ hay gọi mình là Cọt. Cọt ơi, cọt ơi... Nhà có chị gái, anh rể và mình nhưng cứ như ba anh chị em ruột vậy. Đầm ấm gia đình biết bao. Điều mình luôn mong mỏi và ước nguyện. Giờ chỉ còn duy một điều nữa đó là anh c hị nhanh có con ^^ Sẽ chẳng còn gì hạnh phúc hơn như thế! Chị hi simh vì mình nhiều quá rồi. mình hiểu tất cả những điêu ấy. Mình phải cố gắng nhiều nữa, tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi.





Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Vụt mất và tan biến

Đơn giản là không mối liên hệ fb, yh, mail, phone.... Không gì hết!
Riêng với blog, một trang viết chỉ vài ba người  bạn của mình biết tới và chỉ là nơi mình dãy bày tâm sự không ai có thể kết nối dễ dàng. Cảm ơn những góc riêng như thế này cho mình những cảm giác sẻ chia bất tận.
Hôm trước, đi đám tang chị - một người chị trong xóm. Buồn, đau xót, nghẹn ngào.
Thế là hết. Một kiếp người!
 Thiệt thòi cho chị, tang thương cho những người thân của chị. Rồi mình nhớ về những người thân của mình, cũng từng như thế. Rời bỏ thế gian, sống ở một thế gian khác. Chẳng biết nơi ấy có bình yên, nơi ấy có vui vầy ... Chẳng biết được!!! Nỗi đau, mất mát lớn dần, xoáy sâu vào tâm can mà mỗi khi nhắc đến chỉ biết ngước mặt lên trời để nước mắt đừng rơi. Học cách nuốt nước mắt vào trong. Khó nhưng dường như mình đang làm được sau những gì đã trải qua.
Hôm rồi, ngồi nói chuyện với một chị. Chị hỏi, sao hai chị em em có thể vượt qua được như giờ?! Mĩnh cũng chẳng  biết. Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn, mọi thứ cảm xúc có chai sạn đi, rèn một tinh thần thép hơn, ý chí vững hơn bởi biết phía trước còn nhiều chông gai khi không có người quan trọng nhất cuộc đời bên cạnh. Không còn người, mình mất tất cả!. Chạnh lòng, tủi thân, khổ đau, day dứt,,,, tất cả những điều ấy dù có trăm ngàn lời an ủi, động viên cũng chẳng thể xoa dịu. Có ai trong cuộc, ai từng bước qua mới có thể thấu hiểu hết những gì mà những hoàn cảnh như mình phải chịu đựng. Đau lắm! Khôn cùng!
Cứ tự bảo lòng, trời có mắt, trời công bằng. Nhưng sao công bằng ở đâu với ai chứ với chị em mình chẳng có thấy. Sao ở hiền chẳng gặp lành, sao ở gieo gió không bị gặp bão. Sao thế????
Mình vẫn cười. Nhưng nhiều người bảo mắt mình luôn buồn, nụ cười buồn chứ không rạng rỡ như cái tuổi mình đang có. Ừ, biết sao được. Có sao dùng vậy. Hình hài này là cha mẹ cho. Cái tên này được mẹ đặt, ngày tháng sinh được mẹ chọn. ĐÓ. Những thứ của mình, đáng để mình tự hào lắm chứ. 
Và giờ, với những gì mình có. Nói là vui thì thực ra vui sao nổi. Mình bị khuyết từ lâu lắm rồi. Nhưng buồn thì không hẳn. Mình vẫn vui vì hiện tại đang bên mình. Có một nơi mình luôn gọi đó là gia đình. Có một đại gia đình lớn luôn ôm ấp mình. Có những người mình gọi là Mẹ và mẹ cũng thương mình như con mẹ vậy. Có những người bạn, người anh,  người chị, người em vẫn í ới mình. Và có một người để mình ẩm ương, mặc dù đôi lúc chính nó làm mình  buồn hơn tất thảy. 
Mình thời gian này, chờ đợi những thứ vô hình. Tâm trạng luôn cáu bẳn và dễ nổi khùng với những gì động chạm tới mình. Mình uể oải và ghanh tị trầm trọng với một vài người bạn bên mình. Mình ức chế bởi không ít những sự thật trần trụi của cuộc sống, của tình cảm. Mình tự mình rời bỏ, cách ly với thế giới bên ngoài và sống với nội tâm nhiều hơn. Mình giữ những ấm ức trong lòng và thất vọng nhận ra - khoảng cách địa lí là thứ thuốc độc giết chết tình cảm, tình bạn, tình yêu, tình thân... Mình vẫn luôn nhớ tới, những bạn bè dường như đã quên bẵng sự tồn tại của một đứa là mình. Buồn quá! Thôi thôi, mình  ơi, Tiên trách kỉ hậu trách nhân. Chỉ có thể tự trách mình.
Muốn cho một chuyến đi chơi cho thoải mái và nhẹ bớt bão lòng mà sao khó quá!
Lại thấy nhớ những ngày tháng cắp sách tới trường và những lần trò chuyện đêm khuya với lũ bạn ktx.
Nhớ những lần rong ruồi nhà sách, và những cung đường thủ đô lộng gió.
Nhớ những bước mail của chị với mình.
Nhớ  những lá thư tay được nhận,
Nhớ những chiều lên thư viện trường ôm khư khư đống báo rồi ngấu nghiến đọc đọc, gạch gạch, ghi ghi.
Nhớ những lần  hát hò múa may ở khoa, ở trường.
Nhớ hồi về quê mấy đứa bạn rồi tranh thủ đi thăm thú thiên nhiên và chụp chọe bao nhiêu là ảnh.
Nhớ lúc buồn, hay rủ bạn đi ăn. Mà cái duyên với những cơn mưa bất chợt lúc nào cũng chợt đến làm hai đứa ướt sũng.
Nhớ những lần ngồi trà sữa rồi hát hò inh ỏi không biết chán,
Nhớ những lần tụ tập bạn bè đồng hương. Xắn tay mỗi đứa một việc rồi cùng nhau nâng ly chúc mừng cứ như tiệc gì to lắm lắm í.
 Và nhớ nhiều thật nhiều những người đã luôn bên cạnh, ủng hộ mỗi khi mình vấp ngã.
Tất cả giờ chỉ là hoài niệm!

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Nhớ Hà Nội của tôi!

                
Chằng hiểu sao, mấy hôm nay lòng nhớ Hà Nội nhiều đến thế!
Tháng 8 qua, tháng 9 tới… với bao nhiêu tín hiệu chuyển giao tiết trời.
Người ta nhắc nhiều tới mùa thu. Mà kể cũng lạ, cứ hễ nhắc tới mùa Thu người ta nhớ  ngay tới Hà Nội. Nhớ cái nắng hanh hao ban sớm, nhớ chút gió nhè nhẹ làm đung đưa chùm hoa sữa, gió mang hương hoa quyện với hương ổi chín làm nên mùi thơm đặc trưng để một lần được hít hà mùi hương ấy người ta lưu luyến mãi không thôi.
Góc phố Hà Nội mùa Thu dường như cũng yên bình hơn, con người dịu dàng nở nụ cười hiền. Đâu đó những chiếc lá chao nhẹ xuống lòng thành phố. Cảm giác bình yên đến lạ!
Ừ! Nhỉ! Phải chăng thế nên mình cũng nhớ Hà Nội những ngày vào thu.
Hà Nội  mùa này đã bước sang thu thứ nghìn năm có lẻ, những người con Hà Nội có ai còn nhớ để thổi nến mừng sinh nhật mảnh đất ngàn năm văn hiến? Hay để cuộc sống tấp nập ngoài kia cuốn đi bất định.
Với tôi, một đứa “con nuôi” của Hà Nội vẫn mãi nhớ và thầm  nhắc Hà Nội dù cho bước chân có đặt đến vùng đất mới nào đi chăng nữa.
Tôi kiêu hãnh gọi Hà Nội là Hà Nội của tôi dù rằng với Hà Nội tôi chỉ có duyên từ cái ngày giấy báo nhập học gọi tên.
Gần 1500 ngày! Dài lâu đấy chứ nhưng cũng ngắn chẳng tày gang bởi một cái quay đầu thôi đã thấy quãng thời gian ấy vút bay với bao buồn vui cuộc sống.
Hà Nội của tôi!
Nơi đó tôi có mẹ nuôi và một đại gia đình luôn giang rộng đôi tay đón tôi về sau những thành công nhỏ bé và cả những bước chân mệt nhoài, và giọt nước mắt buồn tủi. Nơi giữ giùm tôi đầy ắp yêu thương ấm áp.
Nơi ấy có những người anh chị, những đứa bạn và đứa em thân quý đến từ tứ phương để rồi dù xa nhau cũng không bao giờ quên nhau. Ngày chia xa, ôm chặt nhau khóc nức nở và nghẹn ngào trong cái hẹn tái ngộ một ngày gần nhất.
Nơi ấy có thầy cô tôi, những người kĩ sư cao cả luôn hết lòng vì con trẻ, người xây đắp nên tâm hồn tôi và chúng bạn.
Nơi ấy, ào ào cơn mưa sớm rồi tạnh ngay để cô hàng xôi không bị ướt, chú lao công đỡ mệt nhọc và những cụ già thong thả dạo bộ hít thở bầu không khí trong ngần.
Nơi ấy, nắng nhẹ dịu, từng giọt vàng rơi chải xuống như ôm ấp, vỗ về, yêu chiều từng người con ngày ngày ngược xuôi phố xá vì học tập, vì lao động, vì cống hiến.
Nơi ấy, gió cũng đáng yêu đến thế. Gió thổi vào mặt, ùa vào lòng người như thức tỉnh ta nhớ về những gì đẹp đẽ đã qua. Gió kéo ta về với thực tại để nhiệt huyết không bao giờ dập tắt. Gió thổi nhẹ lắm nhưng sâu lắng đến lạ.
Hà Nội là thế!
Đẹp bởi cảnh, bởi người và bởi chút nắng, chút mưa, chút gió khi thu về!

P/s: Viết cho HN những ngày đã qua !




Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Bác đã đi rồi, sao Bác ơi!

Mượn lời thơ của thi sĩ  Tố Hữu khi viết về Bác Hồ để nhắc đến Người anh cả của QĐND Việt Nam, vị Tổng Tư Lệnh đầu tiên và duy nhất, vị  Đại tướng đầu tiên của nước Việt hào hùng!
"Bác đã đi rồi, Sao Bác ơi!
Mùa thu đang đẹp , nắng xanh trời..."
Hà Nội vào thu, mùa thu đẹp đến nao lòng. Thu Thủ đô vào những ngày tháng 10 này không khí đáng ra sẽ thật vui tươi, phấn khởi. Trời rất xanh, nắng rất trong, gió thổi mát rượi. Nhưng năm  nay, giữa tiết thu đẹp là da diết nỗi buồn của cả dân tộc, nỗi đau của cả đất nước và bè bạn năm châu.
Người đi thật rồi!!!
Ngày 4/10 là ngày mà triệu triệu trái tim Việt nức nở, ngày mà hàng trăm hàng nghìn người con Lạc cháu Hồng trên khắp bốn bể hướng về cùng một Người, cùng một ngôi nhà. Số 30, Hoàng Diệu. Như một huyền thoại.
Dẫu biết sinh - lão - bệnh - tử là quy luật vốn có ở đời và chẳng ai thoát được. Chỉ có điều, người đón nhận trước, người đón nhận sau. Và với vị Đại tướng giành trọn cuộc đời để phục sự Tổ quốc và nhân dân, với lòng bền bỉ và sức chịu đựng của người bộ đội kiên trung, Bác đã chống chọi với tử thần tới giây phút cuối cùng. 103 tuổi, hiếm có ai có thể vươn tới được chứ đừng nói là trải qua như Bác. Người đi, ai cũng biết rồi giây phút ấy tới vậy mà khi nghe tin vẫn bàng hoàng, thoảng thốt.
Những ngày này, tôi chỉ muốn ra Hà Nội, được đặt chân lên con đường nơi có ngôi nhà nhỏ của Bác, muốn được bước vào và kính cẩn cúi mình chào Bác dù chỉ chút thôi!
Muốn được hòa vào dòng người tiễn đưa Bác vào sáng ngày 13, muốn đứng ven theo con đường Xuân Thủy, con đường quen thuộc những năm tháng tôi sống ở Hà Nội để được chào Bác thêm lần nữa.
Muốn được vào Quảng Bình, nơi chôn rau cắt rốn của Người, muốn về bên dòng sông Lệ Thủy... về với nơi đã nuôi dưỡng người con vĩ đại cho cả dân tộc. Muốn bước tới Đảo Yến - Vũng Chùa, để thắp một nén thương lên mộ Người, dâng lên người bó hoa tươi như tấm lòng thơm thảo của con, của những người bạn đồng trang lứa xa xôi chưa thể tới thăm Người.
Con mong có những ngày như thế!
Tướng Giáp, Anh Cả, Anh Văn, Đại Tướng, Bác, Người, Ông ơi... là những từ tôn kính, những tiếng gọi thiết tha mà mọi người dành để gọi Bác! Sau Bác Hồ - vị cha già kính yêu của dân tộc thì Người là người thứ 2 và có lẽ cho mãi tới sau này khó ai có thể được mọi người tôn sùng  tới thế!
.....
Nơi này, con luôn mong  người bình an!

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Entry 00:00

Chào ngày mới!
Rất lâu rồi mình mới lại cọc cạch ở thời gian này.
1.Cũng bởi, dư âm từ những gì trông thấy từ fb. Tin tức vị lãnh đạo quân sự tài ba ra đi, hàng trăm hàng nghìn lời chia sẻ, những bức hình đại hiện, hình bìa được thay đổi nhanh chóng. Tất cả nói về Người, nhắc về Người. Và mình buồn. Buồn bởi cái cách bộ phận giới trẻ coi đó là thứ câu like chứ không phải là sự đồng cảm, sẻ chia sâu sắc nữa rồi. Vẫn còn đâu đó những giọt nước mắt rơi ở stt của một cái tên fb thế nhưng liệu đó có đủ? có nên? Và rồi buồn hơn cả, là người ta lấy thông tin đó để câu view, rồi có nơi đã hình thành nên những trang phản pháo. Điều gì đang xảy ra vậy. Một sự rối ren. Một mớ hỗn độn chứ đâu còn là tình cảm. Thứ ta đáng trân trọng và nâng niu.
Hẳn rằng có người sẽ bảo mình, ờ con bé này vô duyên, con này nó khó tính, con này bị làm sao à. Đó là trang cá nhân của người ta, muốn làm gì thì kệ người ta chứ. Ngụy biện. Trang cá nhân nhưng là một phần trong toàn bộ trang mạng xã hôi, phải biết tôn trọng những người cùng chơi, tôn trọng xã hội này. Bạn có giỏi bạn đi đường một mình đi. Tôi ghét những điều giả tạo, những hình ảnh phong trào đấy. Quả thật, sự lây lan tâm lý ảnh hưởng đến ghê rợn.
Giờ này, có lẽ cả BCT, cả trăm cán bộ cấp cao đang nén mọi đau thương để họp hành, lo liệu mọi việc,  ... ngày mai khi cái tin ấy đưa ra mọi  người bớt buồn đau mà hãy cùng chấp nhận, và "làm gì đó" - trách nhiệm, nghĩa vụ của người công dân biết xót thương vị Đại Tướng, trách nhiệm , nghĩa vụ của thế hệ con cháu với cha anh đi trước. Chứ không phải đổ xô đăng tin ảnh Người mất. Đâu đó mình chỉ thấy sự hời hợt và mặt nổi của vấn đề. Bỗng thấy hụt hẫng, thấy buồn, mọi thứ nhẹ bẫng như bông- và gió đang cuốn nó đi.
2. Tình cờ đọc được trang viết của một bạn là cựu sinh viên HVHC. Một lối viết có vẻ như vô tư, ngang tàng nhưng đầy quyết đoán. Những thứ đơn giản, bé nhỏ sau mỗi trang viết lại được đút kết dường như là chân lý cuộc sống. Hay và sắc! Khâm phục bạn quá à! Rồi lại ngẫm, mình cũng dân học văn, cũng đam mê viết lách, rồi mình đã thật sự cố gắng viết chưa. Ừ thì những thứ mình viết rặt là cảm xúc. Mình viết về cha, về mẹ, về làng xóm... những gì thân thuộc bằng cảm xúc chân thật và trong ngần nhất. Rồi mình cũng viết những truyện ngắn. Những mẩu chuyện được đăng là cả niềm an ủi và động viên lớn. Từng cái mail của tạp chí cộng tác hồi âm là niềm vui lại thêm vỡ òa, Mình vẫn đang cố gắng từng ngày. Và với cả blog. Mình lập  lại blog cũng là để sống thật với những cảm xúc của chính mình và tìm lại thói quen viết ngày trước. Mình đang có một dự tính, một kế hoạch. Và viết là tất cả ở đó. Dĩ nhiên đó không là in sách như bạn kia. Cái ấy lớn lao quá! Chưa đến lúc với đứa còn non tay như mình.
Hôm rồi, có anh nt cho mình đi đi em, viết đi , có gì là khó chứ. ... Rào cản lớn nhất lại là chính mình, ở mình!
Mình muốn viết ở tất cả cảm xúc, xuất phát ở nơi ngực trái. Mình thực chưa quen với những kiểu giật tin, ... mình đam mê viết nhưng mình lại không muốn làm báo. Nghe cái từ báo mình cứ có cảm giác, đó là thị trường mua và bán. Đơn giản, viết với mình là giãy bày cảm xúc thôi.
Mình đang muốn viết điều gì đó theo dòng cảm xúc bởi THT dạo này hay giành đất cho bài viết của mình. Rồi nb tuy ít nhưng giúp mình có thêm vài cuốn sách mình yêu thích trong khoảng thời gian khó khăn này. Động lực là vậy, nhưng mình chỉ vào blog gõ gõ chứ chưa thể sang word mà viết. Chỉ muốn kể lể vậy thôi khi có điều gì đó đang tan chảy trong lòng.
3. Bạn - người có tầm quan trọng với mình, ảnh hưởng nhiều tới suy nghĩ và hành động của mình. Bạn là nguồn cảm hứng cho không ít những sáng tác của mình. Hơn ai hết chắc bạn rõ trong mình bạn ở vị trí nào. Vậy mà! Cớ sự gì, vài ba chút hiểu nhầm cỏn con , tính trẻ con và những bốc đồng khiến nụ cười tắt ngấm trên môi. Liệu giấc ngủ có ngon khi vẫn còn trăn trở. Liệu suy nghĩ có ngừng khi ta im lặng. Mọi thứ đến và đi nhanh lắm. Mọi người hay nói, mưa làm bước chân chậm dần. Ờ, không hẳn nhé! Mưa người ta vội vàng trú mưa bước chân nhanh hơn dễ bỏ qua nhiều thứ. Vậy chắc là nắng, nắng sẽ được phải ko? Cũng không đâu, có người không ưng nắng rồi sao, người ta chạy trốn khi có tia nắng nào bám tới. Vậy sao mới được giờ. Khó chiều quá! Thôi thì kệ cái "người ta " đi mà, cứ áp hẳn điều đó vào một người một hoàn cảnh cụ thể là rõ ngay thôi.
Đấy! Thế là rõ nhé! Mỗi người, mỗi cảnh thì lại có cách cư xử hài hòa chứ không phải cứ kéo đâu về cái của người ta rồi làm khổ người mình đâu. Mà dù có kéo về chăng nữa thì cũng nên dành thời gian xem xét xem độ phù hợp tới đâu và nên vận dụng thế nào.
4. Thôi rồi, lại luyên thuyên đủ thứ chuyện rồi.
YÊN.
IM.
DỨT.
NGẪM.
LỌC.
....
NGHE.
NHÌN.
ĐI.




Nhiều khi...

Nhiều khi muốn viết nhưng mạng không có, điện  mất, đang bận việc.. rồi ti tỉ thứ làm mình bỏ lỡ nhiều cảm xúc, nhiều câu chuyện.
Nhiều khi đang vui vui lại buồn ngay chốc lát. Đôi khi do mình, đôi khi do  người .
Nhiều khi nhớ quắt quay, một chuyến tàu chuyến xe thôi có thể ra ngay Hà Nội nhưng rồi bỏ lỡ bởi đâu nói đi là đi được liền.
Nhiều khi đang gõ gõ dòng chứ này nhưng cái đầu với mớ xúc cảm rối rắm và vài ba cái lý do ẩm ương a xóa xóa, gạch gạch gõ lại những con chữ khác.
Nhiều khi đang lật đọc trang sách nhưng rồi tiếng hát hay nhạc hiệu chương trình nào kia vang lên , ta gập vội sách phi ngay qua trước màn hình.
Nhiều khi đang ngồi blog rồi lại lọ mọ gõ chữ f trong tìm kiếm.
Nhiều khi đang chuyện trò thân tình với người  bạn, kể lể tâm sự buồn chán thì có người bạn khác muốn chia sẻ vậy là mình vừa đi chia sẻ vừa nhận những sẻ chia và an ủi bạn.
Nhiều khi đang nấu nồi cơm, lại quay qua đảo chảo rau xào. Bởi thời gian hối thúc khi khách tới nhà mà....
Nhiều khi... nhiều khi lắm. Bỏ ngay tắp lự quyết định này để chọn quyết định kia rồi cũng có lúc ba chân bốn cẳng, cuống quýt làm cho xong, cho được.
Vậy mới nói, cuộc sống là chuỗi, là vòng luẩn quẩn của những mối quan hệ. Vậy nên "con người là tổng hòa của mối quan hệ". Và dĩ nhiên rồi, đã có quan hệ hẳn có tác động qua lại, có ràng buộc vấn đề chỉ là thân hay sơ. Điều đó chi phối lớn đến cuộc sống của mỗi người.
Những điều trông thấy, những gì đã trải qua làm ta buồn- vui - lưng chừng - chới với -...
Có những điều thích nhưng chưa hẳn đã phù hợp và ngược lại. Thế nên mọi người thường khuyên ta chọn cái phù hợp để được "an toàn". Chứ chẳng ai bảo ta hãy lao đầu vào chỗ chết. Ấy mà, ai giám chắc chỗ ấy là chết. Đi đến tận cùng của đam mê. Chết sao được mà dù có chết cũng là cái "chết vinh". Có sao đâu!


Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Những lá thư tay

Thế giới có thay đổi bao nhiêu, cuộc sống có trở nên hiện đại bao nhiêu vì với tôi. Tôi vẫn thích những lá thư tay. Thư do mình viết gửi người khác, và thư tay của người khác gửi tới mình. Cảm giác cầm trên tay phong thư ấy mới tuyệt vời làm sao.


Tôi viết thư từ những ngày còn học lớp 3. Cậu tôi ở tít tận miền Nam xa xôi, chị dâu tôi ở tít tận miền Bắc xa xăm, Chỉ có tôi ở gần, bởi tôi ở ngay trên mảnh đất quê hương mình. Tôi sống cùng ông bà , bố mẹ và chị. Và lẽ dĩ nhiên, tôi đã viết thư gửi những người ở xa. Tôi viết cập nhật tình hình quê nhà, sức khỏe , công việc của mọi  người và kể lể đủ thứ chuyện tôi gặp trong ngày. Tôi hỏi thăm sức khỏe mọi người trong đó, ngoài đó và mong chờ những câu chuyện cậu tôi, chị dâu tôi, em tôi gửi về qua  từng cánh thư. Hồi ấy, nhà tôi chưa có điện thoai, càng không biết mạng internet là gì. Vậy nên thư là phương tiện liên lạc duy nhất và cũng là kỉ niệm đẹp tôi có hồi bé. Những gì ông bà nhắn gửi đều qua tôi, những dòng chứ còn non nớt. Và tôi cũng là "phát thanh viên' khi có thư tới nhà! Hãnh diện lắm chứ!
Lớn lên một chút, tôi viết thư cho bạn. Thi thoảng tôi có những bài đăng trên tạp chí Văn học tuổi trẻ hay Nhi đồng, tên và địa chỉ của tôi được in đậm trước mỗi bài và vì thế tôi có những người  bạn mới. Có bạn ở tận Hòa Bình, có bạn ở cùng quê, có bạn ở Vũng Tàu.. chúng tôi thư từ qua lại, trao đổi chuyện học hành, sở thích viết lách và đôi khi còn tâm sự những chuyện khó nói và hơn hết nên để một người vừa quen - vừa lạ như vậy biết thì hơn.
Rồi, lên lớp 8 tôi nhận được thư. Những lá thư của đứa con trai, khi là anh lớp trên khi là đứa cùng khóa thậm chí có cả đứa ít tuổi hơn tôi, Viết thư tỉnh tò. Những lá thư vẫn đều đặn gửi đến tôi khi thì đứa bạn thân mang lại, lúc thấy trong ô bàn, trong vở hay trong góc cặp có ai đó đã lẻn bỏ vào. Những lá thư áy, tôi luôn mở ra đọc và cười có lúc hứng lên lấy bút đỏ tìm lỗi chính tả, câu cú ở thư để sửa và cho điểm/ Hồi ấy, ước mơ làm cô giáo dạy văn của tôi cháy bỏng! Cứ thế, tôi đọc thư và không một lần trả lời lại. Kể cả khi lên tới lớp 12 những lá thư như thế vẫn luôn có, nhưng tôi chỉ có thể đọc và cười. Giờ nghĩ lại, thấy nhớ và thấy quý tình cảm trong sáng ấy. Và cũng thấy mình sáng suốt khi không đáp lại lá thư nào.
Lên cấp ba, khi ấy nhà tôi đã có điện thoại. Việc viết thư cho cậu cho chị bị ngưng lại thay vào đó là những cuộc điện thoại. Tôi bị "đuổi việc" phũ phàng vì thế! 
Nhưng không có nghĩa là tôi ngừng viết thư vì tôi vẫn có những người bạn của mình. Lên lớp mới tôi có thêm địa chỉ mới, đó là một người bạn chuyển trường. Thư đi thư lại như thế cho tới ngày tôi vào đại học thì kết thúc cũng lại bởi cái điện thoại. Tôi được sắm điện thoại riêng, bạn cũng vậy. Thói quen viết thư không bỏ được nhưng chẳng lẽ tôi cứ viết thư rồi nhận được thư bạn trả lời bằng tin nhắn và lại cứ thế tiếp diễn à. Ngố lắm! Vậy là tôi bỏ! Không thư từ gì nữa.  Những người bạn qua báo cũng ngưng liên lạc vì địa chỉ cũ nay ko còn người nhận. Bỏ viết thư cho người, tôi chuyển qua viết thư cho  mình - nhật ký. Được hai cuốn thì tôi đốt bỏ vì những bí mật trong đó đã bị đọc trộm. Kỉ niệm cũng tan theo!
Lên đai học, tôi tập tành lập blog và viết. Rồi blog được 3 năm cũng tan tành bởi cái nhà mạng tuyên bố sập. Nói sập là sập luôn không thèm để ý gì đến tôi và những gì được lưu giữ bấy năm qua.
Đại học năm thứ hai, tôi và bạn - một cậu bạn ở cách xa 1730km có cảm tình. Điện thoại nhắn tin, gọi là chuyện không phải nói  nhưng tôi có ý tưởng và buộc bạn phải làm theo. hé hé, không biết bạn có dận tôi không nhưng tôi kệ tôi bảo thi thoảng cần viết thư tay. Tôi viết cho bạn, và bạn viết cho tôi. Lần đầu nhận được thư tay sao bao năm, cảm xúc thật lạ. Hạnh phúc cứ như được gặp người bạn thân thiết lâu năm. Đọc thư và tôi hi hoáy viết ngay cho bạn. Tôi thích đọc những lá thư dài, và nếu lần nào bạn viết ngắn đi tôi sẽ cau  mặt lại ngay. Mặc bạn phải đau đầu vì biết viết gì, tôi không biết bạn kể chuyện gi cũng được, miễn sao thư phải dài cơ. Những năm yêu nhau trên ghế nhà trường tôi đều được nhận thư như thế. Xen vào đó, thi thoảng là những bức thư điện tử mà người ta gọi là mail thay cho thư tay. 
Rồi năm cuối đại học, những lá thư tay không còn thay vào đó là những cuộc gọi dài hơn , thoảng hoặc mới có vài ba cái mail trong cả năm trời. Tôi thoáng buồn nhưng tôi không còn nhắc nữa. Thư đi luôn mang theo cảm xúc, thư tôi đi chưa bao giờ thiếu cái đó nhưng thư về đôi khi tôi thấy sự cố gắng viết và tôi thôi không mè nheo nữa, cái sở thích đọc thư nhận thư của mình chắc đến lúc ngưng.
Mấy ngày nay không làm gì, tôi thường lên mạng, mở mail và đọc lại tất cả những mail tôi gửi đi hay được  người khác gửi đến. Nhớ được nhiều chuyện và thấy buồn đọng lại. Có những bước mail gửi đi không có hồi âm, có những mail đem đến nỗi buồn và cũng không ít những mail cho tôi niềm vui, hi vọng. Không ngày nào tôi không vào hòm mail của mình để kiểm tra xem có ai đó nhớ đến mà gửi cho mình vài dòng gì đó.
Và giờ, với những gì còn lại... tôi nghĩ mình chỉ còn có thể chờ mong những mail hồi âm của vài tạp chí tôi gửi  bài cộng tác...
Không mong chờ gì nữa bước mail từ bạn... người tôi đã luôn tin!
..........
Hết đi học rồi, hết những lá thư chuyền tay hộc bàn rồi!;

Bạn!

Nhắc đi nhắc lại bạn! Bạn nợ mình ngày sinh nhật 3 năm đấy! Ngày nào chỉ bạn biết, mình biết thôi.
Thời gian này, bạn và mình không còn chuyện trò chia sẻ với nhau nhiều câu chuyện nữa rồi. Ngày trước, đủ thứ chuyện kể không hết. Ngày trước, vô tư và vui vẻ. Mới ra trường vài tháng, mọi thứ đều thay đổi. Cả về bạn, về mình, về tình cảm lâu nay chúng ta có!
Trách cứ hay nói gì cũng là vô nghĩa. Càng nói càng tỏ rõ sự ngang bướng mà thôi. Có phải do ta chưa đủ lớn để tìm được điểm chung trong  nhau mà chỉ biết trẻ con vạch tìm những chấm phẩy vô tình đẩy xa nhau. Cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng với ai. Chịu  nhiều vết thương nên cả bạn và mình đều nhạy cảm trong mọi thứ. Đó là điểm tốt mà cũng là điểm yếu, Dễ mủi lòng, dễ liên tưởng, dễ lồng ghép... để rồi làm đau nhau!
Mình -hơn ai hết, biết bạn buồn,  bạn chán muốn nói lời động viên nhưng không thể. Bởi là mình trong tình cảnh đó, mình cũng đâu hơn gì bạn. Cái mà mình làm được là mình vui, phảu vui vẻ để kéo bạn vui cùng nhưng dường như mình không làm đươc. Khi vắng bạn! Mình vui không nổi. Khi bạn chán mình buồn hơn cả bạn cơ đấy.
Chợt nghĩ, thời gian đầu mới thế này đến lúc công việc và những toan tính cuộc sống rồi sẽ đẩy bạn và mình ra tới bao nhiêu. Liệu tay có còn níu chặt bàn tay. Liệu tay có tìm tay níu tay. Hay buông lơi...
Thời gian này, mình sợ, Mình sợ rằng chúng ta làm bạn với nhau, bên cạnh nhau chỉ như thói quen. Thói quen khó bỏ nhưng vì một lý do nào đó rồi phải bỏ đi thì sao, Ừ. Chẳng sao, rồi quen cả thôi. Thói quen thôi mà! Phải không??? ôi, Mình chỉ mong suy nghĩ đó của mình là sai. Không muốn sau những chuyeensh choáng men say rồi bạn tỉnh dậy và quên mình!
Ước ao, có một khoảng thời gian thôi lo thôi nghĩ. Mình. Bạn. Nắm chặt tay nhau dạo phố với gió thu se lạnh. Cái thứ gió mang đến sự dịu nhẹ trong lòng. Thứ gió thổi tan mọi muộn phiền. Và khi ấy. Bạn. Sẽ nắm chặt tay mình nhé!




Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Chết như các anh!



Mình đã khóc, sụt sùi không biết bao lần, nín thở bao lần khi đọc Tuổi thơ dữ dội., Thép đã tôi thế đấy và Ruồi trâu.
Tinh thần thép, tinh thần của những người cộng sản trẻ tuổi. Mừng lúc còn là đứa trẻ 13, 15 tuổi. Paven, Ruồi trâu - Athurs chỉ mới đôi mươi nhưng lý tưởng của các anh, sức sống nơi các anh thì mọi thế hệ đều phải nghiêng mình kính phục. Và trước đó, khi bước chân vào cách mạng, họ cũng mới chỉ ở lứa tuổi trăng tròn 15.
Đất nước mình đã có biết bao anh hùng trẻ tuổi viết nên những câu chuyện hùng oanh. Là Phan Đình Giót, Nguyễn Văn Trỗi, là La Văn Cầu, Võ Thi Sáu, là Nguyễn Văn Thạc, Đặng Thùy Trâm... lớp lớp cha anh kể sao xiết.
Những lần tưởng như chết đi nhưng họ lại sống, với ý chí quật cường hơn trước, với lòng căm thù giặc sâu sắc hơn và trí tuệ sắc bén hơn.
Xen trong những giây phút chiến tranh máu lửa, xuyên qua con đường cách mạng mà các anh đi còn có một chút nhẹ nhàng của tình yêu đôi lứa thiết tha, sôi nổi, sâu đậm, thủy chung nhưng cũng đầy những bi kịch.
Nhà thơ Tố Hữu đã từng viết;
Mà nói vậy: " Trái tim anh đó
Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ:
Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
Phần cho thơ và phần để em yêu..."
Tình yêu đôi lứa đẹp tuyệt vời nhưng vẫn là đứng bên cạnh tình yêu lớn, thiêng liêng và cao cả. Tình yêu quê hương, tổ quốc. Anh và em, nhưng còn là những người đồng chí, lửa đạn không thể làm mòn đi ý chí của họ/ Họ sánh đôi bên nhau để cùng yêu, cùng chia sẻ với nhau mọi tâm sự cá nhân và còn cùng nhau phối hợp hành động. Thà hi sinh bản thân để mang lại niềm vui cho người khác, chứ không ích kỉ chọn riêng cho mình - cái niềm vui đơn lẻ!
 Ôi! Cao cả quá! Vĩ đại quá!
Hộ vượt qua chính mình, vượt qua mọi nỗi đau và dù có tàn tật, bị thương nặng tới đâu cũng không làm người vô dụng, Họ vẫn tranh đấu để giành cái chết từ tay tử thần, để được sống được tiếp tục chiến đấu với anh em, đồng đội. Nằm nhà thương, Mừng vẫn thơ ca đàn hát làm nên bầu không khí tươi vui, đầy sức sống ở nhà thương, tiếp thêm năng lượng cho những người đồng chí giờ phút sính tử. Paven mù cả mắt, thương tật không đếm nổi vẫn không ngừng viết lách. Ruồi trâu có bị dây da thiết chặt, có bị căn bệnh giày xéo tới bao nhiêu vẫn mặc, anh vẫn nuôi hi vọng, vẫn dùng chính sinh mạng mình để cảm hóa người cha tội lỗi. Để rồi khi đón nhận cái chết, các anh hiên ngang ngẩng cao đầu và vẫn nở trên môi nụ cười mãn nguyện. Bởi các anh tin, các anh không còn nhưng đồng đội các anh, những lớp người đi sau vẫn sẽ viết tiếp trang sử ấy, vẫn sẽ trào sôi nhiệt huyết ấy, để sống và để chiến đấu cho tổ quốc, cho nhân dân.
Thể xác có thể không còn, nhưng tinh thần ấy, lý tưởng ấy, niềm tin ấy là bất diệt!
Sáng suốt và may mắn thay khi tôi đã tìm và đọc, ngấu nghiến nhưng trang sách đầy lửa ấy!
Có một niềm tin không hề nhỏ, có một cái gì đó đang sục sôi và dào dạt trong lòng!
Tôi - ngày hôm nay, còn trẻ và còn phải phấn đấu nhiều hơn nữa!
22 năm tuổi đời, và trọn một năm tuổi Đảng! Còn phải phấn đấu nhiều nữa đấy!



Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Bỏ lại sau lưng…

Ngày bun đã qua …
Nhng ngày bun vn còn lê thê  và mình vn ôm chân chn này. Cung lm ri đy!
Có nhng điu không phi thích là đưc, mun là có thế. Có quá nhiu th chi phi và làm ta phi suy nghĩ, phi đn đo và ri im lìm chp nhn. Liu đó có phi s sp đt ca s phn??? Đã tng không tin không mun tin vy mà,,,,
Đã biết là vô thưng sao li còn phin não chi na. Đánh đòn tính t ái ca mình biết bao roi đ nó chu nm yên. Thế mà. Vn vô tình, chc lát nào đó không giu đưc nhng ưu tư sau n cưi – lãng phí năng lưng khi c ngi mt ch và lo lng v hàng tá chuyn trong đi.
Có nhng cái giá phi tr quá đt mà ta ngm ngùi, chc lưi. Thôi b đi. Không th đánh đi thế đưc đâu mà. Đng bun đng nghĩ na nhé!
Nhng ngày tháng ch đi này là nhng ngày tháng vô nghĩa nht trong cuc đi mình. Nếu biết trưc mi chuyn hn đã khác, nếu quyết đoán hơn mi chuyn hn đã khác. Nếu có mt s chun b chu đáo hơn hn mi chuyn không như gi. Li cũng mình, do mình mà ra. Khi biết hi hn là khi mi th đã mun màng.
Cánh ca cuc đi ch m ra mt ln cho mt cơ hi và khép li ngay sau đó, Yên tâm. Có nhiu cánh ca nhưng cánh ca nào là dành cho mình, tt vi mình li là điu không d nhn ra và ván c cuc đi ch mt quân c này thôi là thay đi hết thy cc din v sau. Thng thua đơn gin ch là gang tc và hn ai trong đi cũng không mong mình là ngưi thua cuc. Nhưng , đã bo ri đy! Không phi c mun là đưc đâu!

….Bão li v. Bão thi bt qua mi vùng min và c bão lòng. C mà bám tr, mà neo đu nha mày! Đng đ bão qut ngã! Nếu đơn gin như vy thì by nhiêu năm nay mày sng phí hoài quá!