Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Chẳng thấy vui, chỉ thấy lo


Nhiều người nghe tin, vui vui mừng mừng chúc mình nhưng mấy ai hiểu trong tâm tư mình đang có những dằng xé và trĩu nặng ra sao.
Ừ, may mắn, được vào làm dù chỉ là thử việc thôi cũng đã là may mắn và nỗ lực lớn, không phải ai cũng có. Thì đấy, mấy chục bộ hồ sơ đâu phải ai cũng được  nhận. Mày, may mắn đấy!
Nhưng đính kèm đó là gì???
Một nỗi lo lớn trong lòng. Liệu rằng khi chưa từng học qua khi chưa từng được biết vậy mà giờ đi làm thế này có làm được không? Có tốt không?
Con gái lăn lộn, dấn thân với nghề báo ai cũng bảo sẽ khổ nhiều, vất lắm đấy. Nghe thôi đã thấy oải. Từ giờ, phải đi mới có thể viết không chỉ đơn giản là những cuộc dạo chơi rồi trở về căn phòng và vắt ra rồi nhào  nặn chút cảm xúc để làm nên bài viết như trước.
Thực. Cuộc sống không đơn giản nên mình chưa lúc nào thảnh thơi, thanh thản.
Những “đồng nghiệp” của mình đều là những tay đáng gườm, không học chính quy ra cũng là phóng viên, ctv chuyên nghiệp chứ chẳng phải bỡn.
Sau một năm, có thể sẽ là một chân trời mới cũng có thể sẽ lại là một cánh cửa khép lại. Mình tin mình sẽ mở ra chứ mình không có khóa ^^
Mình sẽ phải cố gắng. Thôi, cứ kệ người ta đi, mình – làm thật tốt ở vị trí của mình là được, không phân bì, so đo, tị nạnh, không nản chí.
Từ nay, phải học cách đi một mình thật sự rồi đấy.
Một mình, một bút, một sổ, một máy, một xe, một mũ bảo hiểm và dong  mình khắp những con đường. Ôi, không nghĩ, chưa từng nghĩ mình sẽ có cái duyên với báo thế này. Hi vọng đủ duyên để mình gắn bó thật lâu bền chứ không phải chỉ là ctv đb như này.
Cơ hội không đến hai lần, “không ai tắm hai lần trên một dòng sông” nha mầy. Vững tin lên, bản lĩnh lên, bạo dạn nhé! Mày làm được mà. Có gì khó đâu chứ, cứ phải đi rồi mới đến, cứ có sai rồi sẽ đúng, thất bại là mẹ kế của thành công – “bà gì” nhưng không “ghẻ” nhỉ!?.

Mọi khởi đầu đều khó khăn, phải chấp nhận những vấp ngã rồi bước tiếp. Chứ đừng nản nghe chưa mày, tao tin mày, tao tin tao. Không sợ gì hết! Chưa biết thì sẽ học hỏi, cứ phải kiên trì vào. CỐ LÊN! CỐ LÊN! CỐ LÊN! MÀY NHAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……………………

Anh!


Cảm ơn cuộc đời cho nhà mình được gặp anh và cảm ơn anh đã đến bên chị.
Trước ngày cưới, bao  nhiêu người nói ngược  nói xuôi rằng anh thế nọ anh thế kia. Nhưng trên hết thảy, chị vẫn chấp nhận và đó chắc có lẽ đó là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời của chị.
Anh không cao, không đẹp trai, nhưng xấu càng tuyệt đối không. Và với cả tâm đức của anh chắc hẳn cũng ít ai mà có.
Anh mang hạnh phúc đến với chị và tiếng cười tới nhà mình sau bao năm thiếu vắng bóng hình mẹ. Anh là người cùng xã, nhưng thực sự cho tới khi anh cưới chị mình mới được gặp anh lần đầu. Những ấn tượng ban đầu không nhiều nhưng càng sống càng hiểu và quý trọng anh.
Anh mồ côi cha từ bé. Nhưng con trai mà, những thiếu thốn và tình cảm anh giấu sâu vào lòng mà không mấy ai biết được, cũng không thể khóc hay nói  nhớ thương thổn thức như mình nói về mẹ. Nhưng mình hiểu, hẳn rồi! Ai cũng có những đau khổ và thiếu hụt và chỉ là cách thể hiện ra khác nhau mà thôi.
 Anh chịu thương, chịu khó, hết mực thương yêu chiều chuộng vợ anh – chị gái mình và anh còn rất thương mình – đứa em chưa một ngày phụ giúp được anh chị gì nhiều nhưng nhận được từ anh thật nhiều quan tâm và lo lắng. Anh chẳng khác gì người anh trai.
Anh chăm chỉ làm lụng, chịu thương chịu khó, chẳng nề hà điều chi. Sống vô tư, thoải mái và hơn hết anh hiểu hoàn cảnh gia đình mình, thương cha.
Mấy hôm  nay anh vắng nhà đi Gia Lai làm thêm, thiếu anh ở nhà buồn thật buồn. Lười nấu những bữa cơm như trước, lười dọn ăn. Hai chị em cứ ăn uống qua loa xong bữa. Chỉ mong anh nhanh về thôi!
Anh cứ hay gọi mình là Cọt. Cọt ơi, cọt ơi... Nhà có chị gái, anh rể và mình nhưng cứ như ba anh chị em ruột vậy. Đầm ấm gia đình biết bao. Điều mình luôn mong mỏi và ước nguyện. Giờ chỉ còn duy một điều nữa đó là anh c hị nhanh có con ^^ Sẽ chẳng còn gì hạnh phúc hơn như thế! Chị hi simh vì mình nhiều quá rồi. mình hiểu tất cả những điêu ấy. Mình phải cố gắng nhiều nữa, tất cả mới chỉ là bắt đầu thôi.





Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Vụt mất và tan biến

Đơn giản là không mối liên hệ fb, yh, mail, phone.... Không gì hết!
Riêng với blog, một trang viết chỉ vài ba người  bạn của mình biết tới và chỉ là nơi mình dãy bày tâm sự không ai có thể kết nối dễ dàng. Cảm ơn những góc riêng như thế này cho mình những cảm giác sẻ chia bất tận.
Hôm trước, đi đám tang chị - một người chị trong xóm. Buồn, đau xót, nghẹn ngào.
Thế là hết. Một kiếp người!
 Thiệt thòi cho chị, tang thương cho những người thân của chị. Rồi mình nhớ về những người thân của mình, cũng từng như thế. Rời bỏ thế gian, sống ở một thế gian khác. Chẳng biết nơi ấy có bình yên, nơi ấy có vui vầy ... Chẳng biết được!!! Nỗi đau, mất mát lớn dần, xoáy sâu vào tâm can mà mỗi khi nhắc đến chỉ biết ngước mặt lên trời để nước mắt đừng rơi. Học cách nuốt nước mắt vào trong. Khó nhưng dường như mình đang làm được sau những gì đã trải qua.
Hôm rồi, ngồi nói chuyện với một chị. Chị hỏi, sao hai chị em em có thể vượt qua được như giờ?! Mĩnh cũng chẳng  biết. Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn, mọi thứ cảm xúc có chai sạn đi, rèn một tinh thần thép hơn, ý chí vững hơn bởi biết phía trước còn nhiều chông gai khi không có người quan trọng nhất cuộc đời bên cạnh. Không còn người, mình mất tất cả!. Chạnh lòng, tủi thân, khổ đau, day dứt,,,, tất cả những điều ấy dù có trăm ngàn lời an ủi, động viên cũng chẳng thể xoa dịu. Có ai trong cuộc, ai từng bước qua mới có thể thấu hiểu hết những gì mà những hoàn cảnh như mình phải chịu đựng. Đau lắm! Khôn cùng!
Cứ tự bảo lòng, trời có mắt, trời công bằng. Nhưng sao công bằng ở đâu với ai chứ với chị em mình chẳng có thấy. Sao ở hiền chẳng gặp lành, sao ở gieo gió không bị gặp bão. Sao thế????
Mình vẫn cười. Nhưng nhiều người bảo mắt mình luôn buồn, nụ cười buồn chứ không rạng rỡ như cái tuổi mình đang có. Ừ, biết sao được. Có sao dùng vậy. Hình hài này là cha mẹ cho. Cái tên này được mẹ đặt, ngày tháng sinh được mẹ chọn. ĐÓ. Những thứ của mình, đáng để mình tự hào lắm chứ. 
Và giờ, với những gì mình có. Nói là vui thì thực ra vui sao nổi. Mình bị khuyết từ lâu lắm rồi. Nhưng buồn thì không hẳn. Mình vẫn vui vì hiện tại đang bên mình. Có một nơi mình luôn gọi đó là gia đình. Có một đại gia đình lớn luôn ôm ấp mình. Có những người mình gọi là Mẹ và mẹ cũng thương mình như con mẹ vậy. Có những người bạn, người anh,  người chị, người em vẫn í ới mình. Và có một người để mình ẩm ương, mặc dù đôi lúc chính nó làm mình  buồn hơn tất thảy. 
Mình thời gian này, chờ đợi những thứ vô hình. Tâm trạng luôn cáu bẳn và dễ nổi khùng với những gì động chạm tới mình. Mình uể oải và ghanh tị trầm trọng với một vài người bạn bên mình. Mình ức chế bởi không ít những sự thật trần trụi của cuộc sống, của tình cảm. Mình tự mình rời bỏ, cách ly với thế giới bên ngoài và sống với nội tâm nhiều hơn. Mình giữ những ấm ức trong lòng và thất vọng nhận ra - khoảng cách địa lí là thứ thuốc độc giết chết tình cảm, tình bạn, tình yêu, tình thân... Mình vẫn luôn nhớ tới, những bạn bè dường như đã quên bẵng sự tồn tại của một đứa là mình. Buồn quá! Thôi thôi, mình  ơi, Tiên trách kỉ hậu trách nhân. Chỉ có thể tự trách mình.
Muốn cho một chuyến đi chơi cho thoải mái và nhẹ bớt bão lòng mà sao khó quá!
Lại thấy nhớ những ngày tháng cắp sách tới trường và những lần trò chuyện đêm khuya với lũ bạn ktx.
Nhớ những lần rong ruồi nhà sách, và những cung đường thủ đô lộng gió.
Nhớ những bước mail của chị với mình.
Nhớ  những lá thư tay được nhận,
Nhớ những chiều lên thư viện trường ôm khư khư đống báo rồi ngấu nghiến đọc đọc, gạch gạch, ghi ghi.
Nhớ những lần  hát hò múa may ở khoa, ở trường.
Nhớ hồi về quê mấy đứa bạn rồi tranh thủ đi thăm thú thiên nhiên và chụp chọe bao nhiêu là ảnh.
Nhớ lúc buồn, hay rủ bạn đi ăn. Mà cái duyên với những cơn mưa bất chợt lúc nào cũng chợt đến làm hai đứa ướt sũng.
Nhớ những lần ngồi trà sữa rồi hát hò inh ỏi không biết chán,
Nhớ những lần tụ tập bạn bè đồng hương. Xắn tay mỗi đứa một việc rồi cùng nhau nâng ly chúc mừng cứ như tiệc gì to lắm lắm í.
 Và nhớ nhiều thật nhiều những người đã luôn bên cạnh, ủng hộ mỗi khi mình vấp ngã.
Tất cả giờ chỉ là hoài niệm!

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Nhớ Hà Nội của tôi!

                
Chằng hiểu sao, mấy hôm nay lòng nhớ Hà Nội nhiều đến thế!
Tháng 8 qua, tháng 9 tới… với bao nhiêu tín hiệu chuyển giao tiết trời.
Người ta nhắc nhiều tới mùa thu. Mà kể cũng lạ, cứ hễ nhắc tới mùa Thu người ta nhớ  ngay tới Hà Nội. Nhớ cái nắng hanh hao ban sớm, nhớ chút gió nhè nhẹ làm đung đưa chùm hoa sữa, gió mang hương hoa quyện với hương ổi chín làm nên mùi thơm đặc trưng để một lần được hít hà mùi hương ấy người ta lưu luyến mãi không thôi.
Góc phố Hà Nội mùa Thu dường như cũng yên bình hơn, con người dịu dàng nở nụ cười hiền. Đâu đó những chiếc lá chao nhẹ xuống lòng thành phố. Cảm giác bình yên đến lạ!
Ừ! Nhỉ! Phải chăng thế nên mình cũng nhớ Hà Nội những ngày vào thu.
Hà Nội  mùa này đã bước sang thu thứ nghìn năm có lẻ, những người con Hà Nội có ai còn nhớ để thổi nến mừng sinh nhật mảnh đất ngàn năm văn hiến? Hay để cuộc sống tấp nập ngoài kia cuốn đi bất định.
Với tôi, một đứa “con nuôi” của Hà Nội vẫn mãi nhớ và thầm  nhắc Hà Nội dù cho bước chân có đặt đến vùng đất mới nào đi chăng nữa.
Tôi kiêu hãnh gọi Hà Nội là Hà Nội của tôi dù rằng với Hà Nội tôi chỉ có duyên từ cái ngày giấy báo nhập học gọi tên.
Gần 1500 ngày! Dài lâu đấy chứ nhưng cũng ngắn chẳng tày gang bởi một cái quay đầu thôi đã thấy quãng thời gian ấy vút bay với bao buồn vui cuộc sống.
Hà Nội của tôi!
Nơi đó tôi có mẹ nuôi và một đại gia đình luôn giang rộng đôi tay đón tôi về sau những thành công nhỏ bé và cả những bước chân mệt nhoài, và giọt nước mắt buồn tủi. Nơi giữ giùm tôi đầy ắp yêu thương ấm áp.
Nơi ấy có những người anh chị, những đứa bạn và đứa em thân quý đến từ tứ phương để rồi dù xa nhau cũng không bao giờ quên nhau. Ngày chia xa, ôm chặt nhau khóc nức nở và nghẹn ngào trong cái hẹn tái ngộ một ngày gần nhất.
Nơi ấy có thầy cô tôi, những người kĩ sư cao cả luôn hết lòng vì con trẻ, người xây đắp nên tâm hồn tôi và chúng bạn.
Nơi ấy, ào ào cơn mưa sớm rồi tạnh ngay để cô hàng xôi không bị ướt, chú lao công đỡ mệt nhọc và những cụ già thong thả dạo bộ hít thở bầu không khí trong ngần.
Nơi ấy, nắng nhẹ dịu, từng giọt vàng rơi chải xuống như ôm ấp, vỗ về, yêu chiều từng người con ngày ngày ngược xuôi phố xá vì học tập, vì lao động, vì cống hiến.
Nơi ấy, gió cũng đáng yêu đến thế. Gió thổi vào mặt, ùa vào lòng người như thức tỉnh ta nhớ về những gì đẹp đẽ đã qua. Gió kéo ta về với thực tại để nhiệt huyết không bao giờ dập tắt. Gió thổi nhẹ lắm nhưng sâu lắng đến lạ.
Hà Nội là thế!
Đẹp bởi cảnh, bởi người và bởi chút nắng, chút mưa, chút gió khi thu về!

P/s: Viết cho HN những ngày đã qua !




Thứ Năm, 10 tháng 10, 2013

Bác đã đi rồi, sao Bác ơi!

Mượn lời thơ của thi sĩ  Tố Hữu khi viết về Bác Hồ để nhắc đến Người anh cả của QĐND Việt Nam, vị Tổng Tư Lệnh đầu tiên và duy nhất, vị  Đại tướng đầu tiên của nước Việt hào hùng!
"Bác đã đi rồi, Sao Bác ơi!
Mùa thu đang đẹp , nắng xanh trời..."
Hà Nội vào thu, mùa thu đẹp đến nao lòng. Thu Thủ đô vào những ngày tháng 10 này không khí đáng ra sẽ thật vui tươi, phấn khởi. Trời rất xanh, nắng rất trong, gió thổi mát rượi. Nhưng năm  nay, giữa tiết thu đẹp là da diết nỗi buồn của cả dân tộc, nỗi đau của cả đất nước và bè bạn năm châu.
Người đi thật rồi!!!
Ngày 4/10 là ngày mà triệu triệu trái tim Việt nức nở, ngày mà hàng trăm hàng nghìn người con Lạc cháu Hồng trên khắp bốn bể hướng về cùng một Người, cùng một ngôi nhà. Số 30, Hoàng Diệu. Như một huyền thoại.
Dẫu biết sinh - lão - bệnh - tử là quy luật vốn có ở đời và chẳng ai thoát được. Chỉ có điều, người đón nhận trước, người đón nhận sau. Và với vị Đại tướng giành trọn cuộc đời để phục sự Tổ quốc và nhân dân, với lòng bền bỉ và sức chịu đựng của người bộ đội kiên trung, Bác đã chống chọi với tử thần tới giây phút cuối cùng. 103 tuổi, hiếm có ai có thể vươn tới được chứ đừng nói là trải qua như Bác. Người đi, ai cũng biết rồi giây phút ấy tới vậy mà khi nghe tin vẫn bàng hoàng, thoảng thốt.
Những ngày này, tôi chỉ muốn ra Hà Nội, được đặt chân lên con đường nơi có ngôi nhà nhỏ của Bác, muốn được bước vào và kính cẩn cúi mình chào Bác dù chỉ chút thôi!
Muốn được hòa vào dòng người tiễn đưa Bác vào sáng ngày 13, muốn đứng ven theo con đường Xuân Thủy, con đường quen thuộc những năm tháng tôi sống ở Hà Nội để được chào Bác thêm lần nữa.
Muốn được vào Quảng Bình, nơi chôn rau cắt rốn của Người, muốn về bên dòng sông Lệ Thủy... về với nơi đã nuôi dưỡng người con vĩ đại cho cả dân tộc. Muốn bước tới Đảo Yến - Vũng Chùa, để thắp một nén thương lên mộ Người, dâng lên người bó hoa tươi như tấm lòng thơm thảo của con, của những người bạn đồng trang lứa xa xôi chưa thể tới thăm Người.
Con mong có những ngày như thế!
Tướng Giáp, Anh Cả, Anh Văn, Đại Tướng, Bác, Người, Ông ơi... là những từ tôn kính, những tiếng gọi thiết tha mà mọi người dành để gọi Bác! Sau Bác Hồ - vị cha già kính yêu của dân tộc thì Người là người thứ 2 và có lẽ cho mãi tới sau này khó ai có thể được mọi người tôn sùng  tới thế!
.....
Nơi này, con luôn mong  người bình an!

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

Entry 00:00

Chào ngày mới!
Rất lâu rồi mình mới lại cọc cạch ở thời gian này.
1.Cũng bởi, dư âm từ những gì trông thấy từ fb. Tin tức vị lãnh đạo quân sự tài ba ra đi, hàng trăm hàng nghìn lời chia sẻ, những bức hình đại hiện, hình bìa được thay đổi nhanh chóng. Tất cả nói về Người, nhắc về Người. Và mình buồn. Buồn bởi cái cách bộ phận giới trẻ coi đó là thứ câu like chứ không phải là sự đồng cảm, sẻ chia sâu sắc nữa rồi. Vẫn còn đâu đó những giọt nước mắt rơi ở stt của một cái tên fb thế nhưng liệu đó có đủ? có nên? Và rồi buồn hơn cả, là người ta lấy thông tin đó để câu view, rồi có nơi đã hình thành nên những trang phản pháo. Điều gì đang xảy ra vậy. Một sự rối ren. Một mớ hỗn độn chứ đâu còn là tình cảm. Thứ ta đáng trân trọng và nâng niu.
Hẳn rằng có người sẽ bảo mình, ờ con bé này vô duyên, con này nó khó tính, con này bị làm sao à. Đó là trang cá nhân của người ta, muốn làm gì thì kệ người ta chứ. Ngụy biện. Trang cá nhân nhưng là một phần trong toàn bộ trang mạng xã hôi, phải biết tôn trọng những người cùng chơi, tôn trọng xã hội này. Bạn có giỏi bạn đi đường một mình đi. Tôi ghét những điều giả tạo, những hình ảnh phong trào đấy. Quả thật, sự lây lan tâm lý ảnh hưởng đến ghê rợn.
Giờ này, có lẽ cả BCT, cả trăm cán bộ cấp cao đang nén mọi đau thương để họp hành, lo liệu mọi việc,  ... ngày mai khi cái tin ấy đưa ra mọi  người bớt buồn đau mà hãy cùng chấp nhận, và "làm gì đó" - trách nhiệm, nghĩa vụ của người công dân biết xót thương vị Đại Tướng, trách nhiệm , nghĩa vụ của thế hệ con cháu với cha anh đi trước. Chứ không phải đổ xô đăng tin ảnh Người mất. Đâu đó mình chỉ thấy sự hời hợt và mặt nổi của vấn đề. Bỗng thấy hụt hẫng, thấy buồn, mọi thứ nhẹ bẫng như bông- và gió đang cuốn nó đi.
2. Tình cờ đọc được trang viết của một bạn là cựu sinh viên HVHC. Một lối viết có vẻ như vô tư, ngang tàng nhưng đầy quyết đoán. Những thứ đơn giản, bé nhỏ sau mỗi trang viết lại được đút kết dường như là chân lý cuộc sống. Hay và sắc! Khâm phục bạn quá à! Rồi lại ngẫm, mình cũng dân học văn, cũng đam mê viết lách, rồi mình đã thật sự cố gắng viết chưa. Ừ thì những thứ mình viết rặt là cảm xúc. Mình viết về cha, về mẹ, về làng xóm... những gì thân thuộc bằng cảm xúc chân thật và trong ngần nhất. Rồi mình cũng viết những truyện ngắn. Những mẩu chuyện được đăng là cả niềm an ủi và động viên lớn. Từng cái mail của tạp chí cộng tác hồi âm là niềm vui lại thêm vỡ òa, Mình vẫn đang cố gắng từng ngày. Và với cả blog. Mình lập  lại blog cũng là để sống thật với những cảm xúc của chính mình và tìm lại thói quen viết ngày trước. Mình đang có một dự tính, một kế hoạch. Và viết là tất cả ở đó. Dĩ nhiên đó không là in sách như bạn kia. Cái ấy lớn lao quá! Chưa đến lúc với đứa còn non tay như mình.
Hôm rồi, có anh nt cho mình đi đi em, viết đi , có gì là khó chứ. ... Rào cản lớn nhất lại là chính mình, ở mình!
Mình muốn viết ở tất cả cảm xúc, xuất phát ở nơi ngực trái. Mình thực chưa quen với những kiểu giật tin, ... mình đam mê viết nhưng mình lại không muốn làm báo. Nghe cái từ báo mình cứ có cảm giác, đó là thị trường mua và bán. Đơn giản, viết với mình là giãy bày cảm xúc thôi.
Mình đang muốn viết điều gì đó theo dòng cảm xúc bởi THT dạo này hay giành đất cho bài viết của mình. Rồi nb tuy ít nhưng giúp mình có thêm vài cuốn sách mình yêu thích trong khoảng thời gian khó khăn này. Động lực là vậy, nhưng mình chỉ vào blog gõ gõ chứ chưa thể sang word mà viết. Chỉ muốn kể lể vậy thôi khi có điều gì đó đang tan chảy trong lòng.
3. Bạn - người có tầm quan trọng với mình, ảnh hưởng nhiều tới suy nghĩ và hành động của mình. Bạn là nguồn cảm hứng cho không ít những sáng tác của mình. Hơn ai hết chắc bạn rõ trong mình bạn ở vị trí nào. Vậy mà! Cớ sự gì, vài ba chút hiểu nhầm cỏn con , tính trẻ con và những bốc đồng khiến nụ cười tắt ngấm trên môi. Liệu giấc ngủ có ngon khi vẫn còn trăn trở. Liệu suy nghĩ có ngừng khi ta im lặng. Mọi thứ đến và đi nhanh lắm. Mọi người hay nói, mưa làm bước chân chậm dần. Ờ, không hẳn nhé! Mưa người ta vội vàng trú mưa bước chân nhanh hơn dễ bỏ qua nhiều thứ. Vậy chắc là nắng, nắng sẽ được phải ko? Cũng không đâu, có người không ưng nắng rồi sao, người ta chạy trốn khi có tia nắng nào bám tới. Vậy sao mới được giờ. Khó chiều quá! Thôi thì kệ cái "người ta " đi mà, cứ áp hẳn điều đó vào một người một hoàn cảnh cụ thể là rõ ngay thôi.
Đấy! Thế là rõ nhé! Mỗi người, mỗi cảnh thì lại có cách cư xử hài hòa chứ không phải cứ kéo đâu về cái của người ta rồi làm khổ người mình đâu. Mà dù có kéo về chăng nữa thì cũng nên dành thời gian xem xét xem độ phù hợp tới đâu và nên vận dụng thế nào.
4. Thôi rồi, lại luyên thuyên đủ thứ chuyện rồi.
YÊN.
IM.
DỨT.
NGẪM.
LỌC.
....
NGHE.
NHÌN.
ĐI.




Nhiều khi...

Nhiều khi muốn viết nhưng mạng không có, điện  mất, đang bận việc.. rồi ti tỉ thứ làm mình bỏ lỡ nhiều cảm xúc, nhiều câu chuyện.
Nhiều khi đang vui vui lại buồn ngay chốc lát. Đôi khi do mình, đôi khi do  người .
Nhiều khi nhớ quắt quay, một chuyến tàu chuyến xe thôi có thể ra ngay Hà Nội nhưng rồi bỏ lỡ bởi đâu nói đi là đi được liền.
Nhiều khi đang gõ gõ dòng chứ này nhưng cái đầu với mớ xúc cảm rối rắm và vài ba cái lý do ẩm ương a xóa xóa, gạch gạch gõ lại những con chữ khác.
Nhiều khi đang lật đọc trang sách nhưng rồi tiếng hát hay nhạc hiệu chương trình nào kia vang lên , ta gập vội sách phi ngay qua trước màn hình.
Nhiều khi đang ngồi blog rồi lại lọ mọ gõ chữ f trong tìm kiếm.
Nhiều khi đang chuyện trò thân tình với người  bạn, kể lể tâm sự buồn chán thì có người bạn khác muốn chia sẻ vậy là mình vừa đi chia sẻ vừa nhận những sẻ chia và an ủi bạn.
Nhiều khi đang nấu nồi cơm, lại quay qua đảo chảo rau xào. Bởi thời gian hối thúc khi khách tới nhà mà....
Nhiều khi... nhiều khi lắm. Bỏ ngay tắp lự quyết định này để chọn quyết định kia rồi cũng có lúc ba chân bốn cẳng, cuống quýt làm cho xong, cho được.
Vậy mới nói, cuộc sống là chuỗi, là vòng luẩn quẩn của những mối quan hệ. Vậy nên "con người là tổng hòa của mối quan hệ". Và dĩ nhiên rồi, đã có quan hệ hẳn có tác động qua lại, có ràng buộc vấn đề chỉ là thân hay sơ. Điều đó chi phối lớn đến cuộc sống của mỗi người.
Những điều trông thấy, những gì đã trải qua làm ta buồn- vui - lưng chừng - chới với -...
Có những điều thích nhưng chưa hẳn đã phù hợp và ngược lại. Thế nên mọi người thường khuyên ta chọn cái phù hợp để được "an toàn". Chứ chẳng ai bảo ta hãy lao đầu vào chỗ chết. Ấy mà, ai giám chắc chỗ ấy là chết. Đi đến tận cùng của đam mê. Chết sao được mà dù có chết cũng là cái "chết vinh". Có sao đâu!