Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

My mum

"Ví mà con đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười"
Môĩ ngày đến hay đi đều là Ngày của Mẹ! 
[HA-02/05]
Ảnh chớp được tại một ngôi chùa ở Hoành Sơn Quan - Đà Nẵng 

Nguyện cầu cho mọi người Mẹ trên trái đất này hạnh phúc bên những đứa con mình đã mang nặng, đẻ đau, đã hi sinh và che chở!

Cha về!

Cha về! Cha về!

Đứa con nhỏ ríu rít reo vui khi từ xa tiếng xe máy quen thuộc đi chậm dần và rẽ vào lỗi ngỏ nhỏ nhà nó.

Đã lâu lắm nhỏ mới lại được gặp cha. Cái cảm giác háo hức khi sáng ra nghe tin cha về làm nhỏ cuống quýt nghĩ xem đi chợ mua gì nấu mời cha ăn, cha thích ăn những món gì nhỉ. Dọn nhà thật sạch nữa, cha thích uống nước mát không phải nước chè xanh nên từ sớm nhỏ đã chạy ù qua nhà gì xin ít nhân trần về nấu nước. Khi nhà cửa đã đâu vào đấy, cốc chén rửa sáng choang, bếp núc gọn gàng nhỏ mới bắt đầu công đoạn nhặt rau, thái thịt, chặt xương. Sẽ có món sườn chua ngọt, có nem rán, có vài cái xích xích cho cha nhâm nhi với ly rượu. Tất cả mới đang công đoạn chuẩn bị thì..
9h hơn, tiếng xe máy cũ lạch bạch rẽ vào nhà ... cha về rồi. Nhưng lần này cha không nhìn nhỏ cười vui như mọi dạo, cha gầy hơn,  cái cách cha nói với nhỏ cũng không trìu mến và đầy ắp yêu thương như trước, không còn vồn vã hỏi han xem nhỏ dạo này thế nào. Nhỏ gầy đi, cha cũng không nhận ra nữa. Ứa nước mắt nhìn và chào cha rồi bước vào nhà rót nước mời cha. "Trưa nay cha ở lại ăn cơm với tụi con chứ?" - hỏi dù lòng đã phần nào hiểu câu trả lời. 
- Không, cha còn đi có việc, ko ở lại được.
- Dạ - lí nhí cất lời và quay mặt bước vào trong nhà . Cái cảm giác hụt hẫng, cái niềm vui bé nhỏ bỗng vỡ tan như bong bóng. Mắt nhỏ đỏ hoe.
Bỗng dưng nhỏ thấy thương cha quá. Đến cả bữa ăn cùng cô con gái cũng không thể. Cha đang phải lo nghĩ những gì, cha đang có nỗi buồn gì khó nói... công việc mệt mỏi hay những gì diễn ra xung quanh khiến cha mỏi mệt?! Nhỏ có thể làm gì để cha vui hơn, khỏe hơn hả cha?
Bao nhiêu câu hỏi canh cánh trong lòng mà không thể cất lời. Cha đi rồi, chỉ còn mình nhỏ với nhỏ mà thôi. Bữa trưa dang dở và những câu hỏi chờ câu trả lời dang dở...
Biết bao giờ lấp đầy được đây. Chẳng có bao giờ nữa hết. Nhỏ biết thế... kể từ ngày cha gạt tay ngang mắt ...và... bước đi...
Nhưng cha ơi, với nhỏ, cha là tất cả của cuộc đời này!





Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Với tuổi 23...!

Phân vân, đắn đo và nặng trĩu nhiều nỗi sầu trước giờ tàu khởi hành nhưng tuyệt nhiên không hề sợ khi một mình xách balo đâu nhé! Chuyến đi 4 ngày kết thúc và nhận ra đó là quyết định đúng đắn!
Chặng một của những GIÁ NHƯ, ƯỚC AO đã được con bé liều lĩnh thực hiện.

Đà Nẵng - thành phố của những cây cầu. Mình đã có 2 đêm thức bên với 4 cầy song song bắc qua sông Hàn, từ cầu Thuận Phước - Sông Hàn - Rồng - Trần Thị Lý... cũng đã ngồi ngóng thời khắc Rồng phun lửa, nước, chờ để tận mắt chứng kiến cây cầu quay duy nhất ở Việt Nam xoay ra sao. Chờ đợi thất bại nhưng nhận được nhiều giá trị hơn thế. Là cái se lạnh giữa những ngày hè chan nắng, là náo nhiệt về đêm của một thành phố trẻ, là lấp lánh lung linh những ánh đèn giăng mắc khắp các tòa nhà cao tầng, các con đường lớn của thành phố và của cả những cây cầu. Là những hình ảnh chỉ có thể thu lại bằng đôi mắt không có nhiếp ảnh gia hay bất kì chiếc máy ảnh hiện đại nào có thể chớp được. Và hơn hết, đó là thư thái. Mọi gánh nặng tan biến chỉ còn lại niềm vui, thoải mái trong tận sâu tâm hồn. Cái cảm giác đã lâu lắm rồi mới cảm nhận lại.
Thả bộ và thưởng thức những thức quà vặt ở Đà Nẵng, đón những tia nắng sớm mai bên hàng phượng vàng ... cảm giác đó đâu có thể kiếm lại lần hai.

Núi vờn trong mây, mây quấn lấy đảo lại được biển vỗ về... cuộc đời thật đẹp! Ngũ Hành Sơn, Chùa Linh Ứng- Bán Đảo Sơn Trà, biển...đẹp đến nao lòng khiến người ta không nỡ rời xa. Lòng càng chộn rộn hơn khi càng đi càng được mở rộng tầm mắt (dù chân đã sưng vù vì đi nhiều ^^). Tiếc một chút vì để rơi tiền nên không thể lên Bà Nà cho trọn vẹn Đà Nẵng. Nhưng có lẽ ấy cũng là cái duyên, cái nợ và lại có thêm cái hẹn với Bà Nà ^^

Tạm xa Đà Nẵng, cùng bé em phi xe máy qua Hội An. Bản đồ bằng miệng, ko hề quen đường vậy mà mình vẫn là "anh xế" khá cừ. May mắn khi gặp được một chú thợ may tốt bụng tận tình chỉ đường và chỉ cho mình mấy "chiêu" để đối phó nếu mua hàng ở phố cổ. Vậy mà mình còn quên cả hỏi tên chú, chỉ biết chú làm thợ may ở phố cổ. Cám ơn chú nhiều lắm!
Phố Cổ Hội An nay phát triển dịch vụ thương mại quá nhiều nên dường như mất đi vẻ cổ kính ngày cũ. Mình cũng mải mê với những đồ lưu niệm bắt mắt những kiên trúc mới lạ .... lại thêm việc chưa tìm hiểu trước khi đi nên đã bỏ qua khá nhiều những ngôi nhà cổ. Vẫn những con phố nhỏ, ngõ nhỏ, lối đi nhỏ... vẫn những ngôi nhà bạc cả màu sơn, cầu gỗ, cầu chùa.... nhưng người và người chen chúc, chật chội... thấy thương phố cổ sao đó. Cứ như đang bị bạc đãi.


Hội An xứ sở của muôn hình vạn trạng đèn lồng. Đèn lồng đủ kiểu dáng, màu sắc chỉ có điều đắt so với túi tiền của mình nên chỉ có thể ngắm mà không thể chuộc em nào về nhà :)


Chào Đà Nẵng, Hội An với nhiều tiếc nuối vì thời gian không dài mình bắt xe ra Huế. Huế không thơ mộng như những gì mình tưởng. Huế có nhiều con đường cây xanh phủ kín dọc hai vệ đường, có dòng Hương dùng dằng, có cây cầu Trường Tiền cổ kính nhưng thành phố ấy dường như đang thương mại hóa và dần mất đi nét trầm mặc vốn có. Chưa đến 2 ngày dành cho Huế nhưng đã kịp thưởng thức đặc sản Huế - Mưa. Mưa Huế kéo lại sự vội vã, ồn ào... Người ta thường nói mưa Huế buồn lắm. Mình chưa ở lâu để cảm nhận hết chỉ biết rằng Huế sẽ chẳng bao giờ buồn nếu ta không một mình.











Thêm một điều nữa ở Huế khiến mình thấy không được vui ấy là khi mình tới thăm 82 bia văn miếu, dường như bia văn miếu ở Huế đang bị lãng quên....
Huế không để lại nhiều ấn tượng như với ở Đà Nẵng nhưng chắc chắn nếu không một lần đến Huế sẽ phải tiếc nuối rất nhiều. Huế chính là kho lịch sử vô giá.

Có quá nhiều trải nghiệm thú vị, có cả những bài học kinh nghiệm... của một chuyến đi ngắn. Có kể bao nhiêu cũng chẳng hết. Nếu có cơ hội mình vẫn muốn quay trở lại những địa danh này để tìm hiểu kĩ hơn về nó.
23! Xách balo lên và đi!


Hẹn gặp lại nhé!