Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Anh có mang nắng về bên em?

Gửi chút nắng ngẩn ngơ cuối phố
Gửi chút mây phiêu lãng cuối trời xa
Thêm chút gió cho lòng ai bớt nhớ
Và chút mưa cho vợi mọi âu lo...

Anh, Sài Gòn đang mưa phải không anh? Những cơn mưa bất chợt ùa về vồn vã, mưa xối xả mịt mù, hình như bao nhiêu dồn nén tức dận giờ là lúc ông trời trút xuống.

Anh bảo anh từng thích mưa, anh thích hát trong mưa, thích làm thơ khi mưa. Mưa cho anh được trở về làm thi sĩ và anh sẽ viết thật nhiều bài thơ tặng em, sẽ hát em nghe.

Nhưng giờ anh lại nói anh ghét mưa, bởi mỗi lúc mưa nỗi nhớ em trong anh thêm quay quắt, anh thương em thật nhiều. Mưa Sài Gòn cũng làm anh nhớ mưa Hà Nội, nhớ con đường nơi anh và em sánh bước, nhớ từng góc phố, từng mái hiên nơi chúng mình trú mưa.
Thư tình: Anh có mang nắng về? - 1



Anh và em, Nam và Bắc xa nhau hàng ngàn cây số. Nỗi nhớ anh đôi khi làm em như muốn gục ngã, em muốn chia tay... em xin lỗi. Bao lần muốn có anh đi chơi cùng em nhưng nó chỉ trong giấc mơ, trong niềm mong mỏi. Nỗi nhớ nhung gửi qua mỗi dòng tin nhắn tối tối hai đứa kì cạch gõ phím, qua những cuộc điện thoại mà em không muốn tắt máy đâu anh. Em đã cố vui, cố làm mọi việc để không có thời gian rảnh, không nghĩ nhiều, nhớ nhiều đến anh. Nhưng em không làm được, đã có những lúc em khóc anh à.

Thời tiết Sài Gòn mưa hay nắng em nắm rõ từng ngày. Ngày Sài Gòn mưa em bảo để em gửi nắng cho anh. Anh gõ lại “Ngốc, giữ lại để nắng đùa vui bên em những ngày vắng anh, anh sẽ về”. Em cười hạnh phúc và mong ngóng cái ngày đó nhanh đến.

Anh! Em giờ đã quen với cái giá lạnh của Hà Nội, lạnh cắt da cắt thịt và buốt giá cả lòng em khi không có anh bên cạnh. Em nhớ lúc đó anh nói “Anh sẽ mang nắng về bên em”. Thế nhưng bao mùa mưa qua, bao ngày nắng qua đó vẫn chỉ là điều mong đợi, em vẫn chờ những lần hẹn đi chơi cùng nhau và hứa mình sẽ không rời xa...
Hà Nội đang chói chang nắng hè nhưng lòng em mưa ngập lối. Anh! Anh có mang nắng về bên em?

HN, tháng 11/2012

Viết cho HMT, Alavie...


Entry này Hà dành riêng cho HMT, Alavie... và những người luôn yêu thương, dõi theo blog Xr!
Nói cảm ơn là thừa và cũng chẳng bao giờ đủ cho những quan tâm, lo lắng mọi người dành cho. Lòng cũng tự hứa với ngần ấy yêu thương, tin tưởng Hà biết mình cần phải cố gắng sao cho xứng. Phải không nào? Nhưng cũng có lúc, cái con người hay suy nghĩ này chẳng thể nào sống vô tư được như mọi người mong.
Hà cũng không alo hay nt riêng tâm sự với HMT hay Alavie mà Hà viết ở đây, như này... Là nói với bạn cũng để nói với Hà bạn ạ.
Nhiều khi Hà lạc quan lắm, yêu đời và tin mình rất nhiều. Tin bản thân có thể thay đổi số phận, thay đổi cuộc sống nhiều chướng ngại này... tin mình làm được. Nhưng cũng có vài giây trong cuộc đời, như lúc này chẳng hạn. Hà lại thèm một cuộc sống êm ả, bình dị. Đó là cách sống của người né tránh đó HMT, Alavie... Nghĩa là một công việc văn phòng, không chạy ngược chạy xuôi, lao mình như thế này; đó là một gia đình nhỏ nhỏ sâu trong một cái ngõ không ồn ào; đó là khi bước về nhà chỉ có niềm vui với gia đình không vướng bận, lo toan; đó là được chăm sóc và bên cạnh những người mình yêu thương; đó là cuối tuần, bạn rảnh, Hà rảnh bên nhau với ly cf hay chén trà thậm chí có thể là rượu ....  Chỉ muốn vậy thôi, nhẹ nhàng, giản đơn. Nhưng cái mình cho là nhẹ nhàng, là giản đơn đó thực rất khó... Mình vẫn phải bươn chải, vẫn phải miệt mài, vẫn như con thiêu thân... 24 tuổi, không còn trẻ nhưng cũng chẳng phải già, trải đời không nhiều. Non nớt không phải, sành sỏi không phải... nhưng lại có quá nhiều suy nghĩ và nỗi lo hơn cái tuổi đang sống. Nhưng sao Hà thoát không được bạn ạ.
Rồi nhiều khi, niềm tin ở những con người mình trân quý có lúc bị bào mòn đi nữa. Điều đó thật tệ hại. Mà Hà lại là người rất trọng tình cảm, dễ tin người. Chỉ một chuyện nhỏ dối trá trong chữ tình - tình bạn, tình yêu, tình thân... là Hà cảm thấy bị tổn thương ghê gớm lắm. Hà hay tự làm khổ mình vì những chuyện không đâu như thế đó HMT, Alavie... Nhưng Hà cũng biết có những người đời này Hà có thể tin như Alavie, như HMT.. không một chút đắn đo.
HMT, Alavie... là những người hiểu Hà, chia sẻ với Hà nhiều. Hà biết chứ. Chính bản thân Hà cũng biết mình còn may mắn hơn rất nhiều mảnh đời khác vì những điều như thế.Nhưng tránh sao được vài ba cảm xúc lúc mình bắt gặp những hình ảnh nào đó thân quen. Điều đó lại làm Hà nghĩ ngợi và phiền lòng nhiều.
Hà muốn phấn đấu cho sự nghiệp hiện tại, cố gắng lắm. Mà vẫn có lúc Hà vướng phải những bước cản. Hà thấy mệt mỏi. Nhiều khi thấy mình không đủ sức í HMT, Alavie ạ... Có cách nào giúp Hà không?
Hà lại thích đi Sài Gòn chơi một chuyến cho đã với bạn với bè, cũng thèm một chuyến Hà Nội lag thang dọc những con đường và phố sách. Thèm đi ăn kem, thèm đi ăn bánh tráng trộn, thèm cafe bệt... Thèm nhiều thứ, hai bạn nhanh nhanh giúp Hà nha , hihi
Ôi, Hà lại nói quẩn những gì thế này không biết nữa. Mọi lần thở dài có tác dụng nhẹ lòng lần này thở dài cả trăm lượt mà chẳng thấy thoải mái hơn bạn hiền à!
Thôi, bỏ hết đi. Hà luôn mong HMT, Alavie và những người bạn của Hà luôn vui. Vậy là được. Chỉ khi thấy mọi người vui Hà mới có thể vui lên được. Bởi có ai một mình mà cười nổi đâu, phải không?! Hà lại càng không, không quen cuộc sống đơn lẻ...



Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

Buồn xờ...








Đang chán ngán một số thứ và mệt mỏi một số chuyện. Cộng thêm lo lắng bài vở cho tháng sau.
Nói chung, giờ là tổng hòa của sự mệt và nhọc.
Có một chuyện, to vật vã. Vừa không là chuyện của mình nhưng cũng lại là chuyện của mình. Mà mình quá bé nhỏ để có thể lo liệu hay giúp đỡ. Chỉ biết đặt niềm tin mong manh và cầu nguyện thôi. Hi vọng những cố gắng và niềm tin sẽ được đền đáp xứng đáng. Không cần vì mình - chỉ cần vì bạn mà xứng đáng là đủ.
Đang bị ấm ức và tủi thân nhưng lại không thể chia sẻ cùng ai. Vẫn là câu chuyện quá khứ. Quá khứ không thể quên, không bỏ qua. Chỉ là nó trôi về ngày cũ, ngày cũ mà thôi. Tuyệt nhiên vẫn để lại "thương tật", "khuyết tật"... mà "khuyết tật" tâm hồn thì đến bao giờ mới khỏi được. Cố lấy hiện tại, tìm kiếm niềm vui để khỏa lấp nhưng không thể. Vẫn có những kẽ hở khiến mình thắt lại, đau đáu...
Năm nay, năm quyết định nhiều vấn đề cho cả tương lai mai sau của mình, của bạn, của mập. Chẳng biết rồi sẽ tới đâu. Ngày trước, vẫn thường tự nghĩ nhưng thời gian này thật không thể nói trước được điều gì. Tất cả chỉ là mong ngóng, đợi chờ mà thôi. Đã không còn giám vạch ra những kế hoạch xa xôi nữa. Đã thôi những ao ước ngày trước...
Cũng có những lúc... muốn nói : Ai đó...
"Xèo tay ra cho tôi mượn một chút
Lâu lắm rồi không nắm tay ai
Có ai không có tôi mượn bờ vai
Tôi buồn thật, hôm nay tôi muốn khóc..."


Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

Tự kiểm điểm

Vừa có một hành vi "nhanh nhẩu đoảng" và với những con chữ đó là điều không thể nào tha thứ được, mình đã chủ quan và thiếu trau chuốt ở một vài con chữ. :((( Đang cảm thấy có lỗi vô cùng và thất vọng vô cùng.
Dù chưa lên trang in, anh chị thư ký đã cẩn thận gọi lại hỏi mình ko thèm lật lại sổ mà nói luôn địa chỉ để rồi địa chỉ í chưa chuẩn và cũng kịp thời mail lại để chỉnh sửa nhưng với các anh chị thư ký chắc thất sợ mình rồi. Quá đoảng và thiếu chính xác. Đang ăn năn vô cùng. Xin lỗi nhân vật, xin lỗi BBT và xin lỗi chính mình. Mong rằng đây sẽ lần cuối cùng mình phạm những lỗi căn bản như thế. Phải cẩn trọng hơn gấp hàng trăm nghìn lần mình ạ!
Tội thứ 2 trong tác nghiệp ấy là viết tắt, viết tắt rồi dịch nhầm. Thua luôn cô cử nhân này!!! Aiza, nhờ cô này ĐH HT có ngành gọi là Kinh tế điện - điện tử. Cũng may đã kịp chỉnh thông tin nếu không sẽ thật xấu hổ :(((
Tội thứ 3, đi xong về lười không viết luôn bài mà để đó rồi ngâm hẳn một tháng mà bài thì không ra. Rồi cuối tháng nb có thấp có cao cũng đừng than trời, trách phận nghe không. cái cô này?!!!
Thứ nữa, khi tác nghiệp ở điểm nóng, tuyệt đối không được "ngu, lì,liều" xông pha một mình làm iêng hùng mà phải luôn có đồng nghiệp. Máy ghi âm phải thực sự sẵn sàng, tránh tình trạng máy hết pin, mải hóng quên ấn nút ghi, quên ấn nút lưu.... Hơn nữa, với những điểm nóng khi thái độ của ng phỏng vấn căng thẳng không nên hỏi nhiều, phải cố gắng lái vấn đề dịu nhẹ xuống. Tuyệt đối không dùng các câu hỏi gợi mở, các câu khẳng định vấn đề. Cô chỉ là con nhóc pv không hơn không kém, không được phép thay lãnh đạo trả lời biết chưa???!!!!
Rồi, cái dễ dính tội nữa là máy ảnh quên thẻ nhớ. Những khoảnh khắc qua đi không lấy lại được, chỉ một chút quên thôi cả đời không sửa được đâu, nên NHỚ đừng có QUÊN!!!
Đừng bao giờ tự kiêu về mình. Cái này dặn trước không thừa. Hãy luôn khiêm tốn, khiêm tốn hết mức , hòa nhã hết mức với mọi người nhé! Cái chân thành là cái bền vững, cái nỗ lực không ngừng nghỉ là cái lâu dài. Đừng tự thỏa hiệp, thỏa mãn với bản thân. Phải cố gắng vì mình vì niềm tin mọi người dành cho mình nha Hà.
Chắp tay nguyện cầu <3