Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

..

Không muốn than thở với blog nữa nhưng sợ rằng không được, vẫn có những lúc chẳng có lấy một ai nên ...
Có lẽ phải khác đi, có lẽ phải mất đi thì ngta mới nhận ra giá trị của nó. Chứ cứ ngiễm nhiên đón nhận và coi nó không ra, mãi thế đâu có được.
Sai rồi

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2015

Mưa...

Trời không mưa, nhưng lòng ướt sũng...
Chẳng thể làm nổi việc gì, cũng chẳng vui vẻ mà cười được nên trốn hết mọi cuộc tụ tập, bạn bè. Nhiều câu hỏi muốn được giải đáp, nhiều nỗi buồn muốn được chia sẻ, nhiều niềm tin muốn được đáp lại... nhưng tất cả đều không thể!
Người duy nhất làm được việc này thì đang không muốn làm!
Bạn buồn, bạn chán nên bạn có quyền hành hạ và giày xéo tâm hồn một đứa con gái là mình!
Bạn không cho phép mình được thắc mắc, không cho phép mình được hỏi han, không cho phép cả gặp nhau! Bạn, từ bao giờ có "uy quyền", "quyền lực" ghê gớm đến vậy!
Mình sắp không chịu đựng được nữa rồi!
Muốn có một cuộc mặt đối mặt, lời đối lời rồi sau, muốn ra sao thì ra.
Mãi mãi duy nhất chỉ có 1 lý do thôi!... làm ơn!!!



Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

.

Mình hèn nhát, cười tươi tỉnh bên ngoài rồi lại trốn vào một góc khác góc rưng rức. Như vui vẻ, hồ hởi trên f còn trốn vào blog than van.
Hèn thế mà vẫn sống được à!!!!!

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

Nhật ký 10 ngày xa...

10/7
Ngày đầu tiên m đi. Dẫu đây không phải lần đầu xa, dẫu lần này đi chỉ 10 ngày... nhưng chuyến đi này theo ch nghĩ, nó đánh dấu khá nhiều điều quan trọng của cuộc đời m, và dĩ nhiên, gián tiếp liên quan đến ch.
Sẽ là ngày đánh giá quá trình cố gắng từ trước tới nay của m, xác định tương lai, sự  nghiệp của m và sau cuối sẽ là của 2 người....
Ngày đầu tiên, vừa bước lên tàu, không biết tâm trạng m thế nào. Ch cũng không thấu được, cũng không giám đoán bừa, sợ đoán đúng ch lại buồn nên thây kệ. Nhắn tin hỏi han, quan tâm m vẫn trả lời dù m đang mệt và đau. Trưa xuống tàu m cũng im lặng, đợi không được ch gọi, nt hỏi m nói chờ. Ừ, chờ. Xong rồi chắc m nhiều việc quá mãi chẳng thấy trả lời nên ch lại nt hỏi, được 2 tin thì m cáu. Rằng đừng có hỏi lắm! Ok, không hỏi. Ch im lặng.
Vì ch đã hứa, sẽ cố gắng trong 10 ngày này nên ch sẽ làm được!
Tối, m làm báo cáo rồi bạn rủ rê đi kara, m nhắn tin hỏi ý ch, nhưng thực thì trong tin đã bao hàm nội dung m sẽ đi rồi. Ch đồng ý! Dù có buồn một chút vì nghĩ m vui vẻ, không có ch. RỒi ch lại nghĩ ngày trước, những khi ch đi kara với bạn, m ở nhà. Những khi đó không biết tâm trạng của m đang ntn, có đang như ch không. Nếu có thì m thật tài tình khi che giấu cảm xúc không để ch biết rằng m đang buồn vì ch đi chơi. Vì những lúc đó, ch cuxg mải chơi thật, tuy nhiên lâu lâu ch vẫn nt hỏi han vui vẻ với m. M hâm!
11/7
Sáng ch làm, m học trưa vài tin hỏi han, m nhắn tin quá chậm khiến ch chờ. Mà cũng không đúng, là m đọc được không trả lời hay không đọc được chứ làm gì có chậm nửa tiếng, 1 tiếng. Dẫu lòng không vui thì ch vẫn nt như bình thường. Đôi khi m hay trách ch rằng cố tình sinh sự, nhưng sự không thể sinh ra nếu không có lý do từ người đối diện m à. Ch đang nhớ m!
5h30, tin nhắn gửi đi không thấy trở lại. CHắc hôm nay m lại tan muộn, 6h hơn gọi cuộc đầu tiên không bắ máy. Hơn 7h gọi cuộc thứ 2 cũng không thấy nốt. Lòng lại buồn và bực. Gần 7 rưỡi m gọi lại, giọng hồ hỏi m mới ăn cơm xong, điện thoại để ở phòng không mang đi. Ừm, còn gì để nói nữa. Cái phương tiện liên lạc sợi dây nối duy nhất m cũng bỏ bẵng đi nghĩa là m đang không muốn ai làm phiền, liên lạc kể cả với ch. Đi làm mà tâm trí chẳng thể cười nổi. Lòng cứ buồn và rồi nghĩ ngợi. Đây đâu phải lần đầu xảy ra chuyện này cũng trên dưới chục lần ch nhắc m rằng có đi đâu làm gì thì cái đt cũng nhớ cho với. Vậy mà... không biết giờ này m đang làm gì? nghĩ gì? Hay m coi ch là đứa ngang ngược, ch sai ch phải ll trước ch phải xin lỗi m mới nc lại. Lần nay ch không sai. Lần này ch muốn m nhìn nhận lại m đi, nhìn lại cách m đang đối xử với tình yêu....
Ch thật tệ! Lại khóc vì những thứ "nhỏ nhặt" này! Ngày thứ 2 kết thúc trong mưa!
12/7
Một đêm trằn trọc rồi cũng qua. Sáng sớm m nt hỏi han như hôm qua chưa hề có chuyện gì. M bỏ qua cả việc m nhận sai và xin lỗi ch. Ch cũng không nhắc lại chuyện cũ, lòng cấn lấn chút xíu rồi cũng thôi. M đi học nt về nói buồn ngủ, ch cũng chẳng giúp m được gì cả chỉ biết nhắc m mấy điều mà chắc m không thích nghe. Rồi m ngắn gọn M học đây. CUộc nc kết thúc. Ừ, chác là thế, đúng là m ko muốn nghe những lời lảm nhảm của ch, m nt nói với ch mong điều gì đó khác hơn mà ch cũng chẳng thể làm gì khác cả. Haiz...
Chiều, chắc giờ ra chơi m nt, goi tên Hà Khùng, lâu lắm rồi mới lại  nghe m gọi như thế. Thấy vui vui. Mà rồi nt lại thì lại ko thấy m đâu, đến sau m nt lại Hà điên thì hết vui. Nếu ko muốn nói là rất ghét. Ch k điên, ko như những ng khác, m cứ tùy tiện nói ch thế đi. Ch về muộn, tưởng m chờ đt để hỏi ch về a răng hóa ra nhắn tin báo ăn xong rồi m lo đề án ko đoái hoài đt, gọi 3 cuộc k được. Gọi được rồi thì m bận lại để m làm. Ch lại sang với blog vậy. Những lúc ntn may còn có blog để dãi bày. Chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt nhưng sao lại khiến ch buồn thế được cơ chứ. Ch thật phiền!
13/7
Bận rộn vì lo chuẩn bị về nhà nên cả ngày không viết gì cho blog. Đến giờ phút này thì lại không nhớ ra hôm qua có những chuyện gì. À có, tối qua có nt cho m, mình bận cúng chiều dọn dẹp tối mịt mới xong, mệt mà buồn mà tủi. M có biết không? M cũng bận nên m hỏi han cũng hờ hững, m chỉ nói m nhọc m lo vì đề án nhưng m không biết ch đang ntn. Ch cũng muốn được chia sẻ. Mệt, muốn ngủ nhưng vì m nói m tắm  nên vẫn đợi m đợi đến hơn tiếng, lúc đó đã gần 1h sáng nt cho m m ko nhắn lại, đợi mãi rồi m kêu ngủ rồi mất hút một mạch. Mình đến đau tim vì uất nghẹn nhưng rồi phải chịu....
14/7
Một ngày thật dài. Hôm nay giỗ mẹ, mình không nhắc những mong m tự nhận ra rồi gọi một cuộc gọi về cho anh chị hỏi han nhưng m cũng không. Chiều xong việc nt cho m, m cũng ko hỏi han gì về giỗ mẹ mà chỉ nói về chuyện m lo thuyết trình. Ừ, cv của m quan trọng còn mọi thứ khác với m là hư vô. Buồn quá m ạ.
Hôm nay nếu ko có Lê, Dung, Chung, A Chiến, A Mạnh, A Tuấn lên với ch chắc ch sẽ buồn và tủi thân hơn. Cũng may, những lúc ntn này ch luôn có bạn bè!
Mình đã tự coi mình như một đứa con của nhà m, việc gì của nhà m mình cũng lo lắng, cũng ôm vào mà làm. Còn với việc nhà mình, m coi như không? 5 năm, m đã lần nào tự thắp hương lên bàn thờ mẹ mà ko cần ch nhắc, mà có khi ch nhắc m cũng chưa hề làm được, 5 năm, m có biết mộ mẹ ch đang nằm ở đâu? hình thù ntn? M có bao giờ nghĩ đến tâm trạng của ch không hả m?!
Hơn 6h tối, gọi mà m ko nghe máy, không biết m đang làm gì.
Mình đang cố gắng, còn ít ngày nữa m xong rồi. Mình sẽ nín nhịn tất cả. Cho qua những ngày này rồi sau coi m đối xử như thế nào với mình.
22h 14/7: Chính thức im lặng, chờ tin và tuyệt đối không làm phiền m nữa!
15/7
Hóa ra im lặng như thế lại tốt hơn.
Tốt rồi mà!!
Xong lại được nhận được cái gọi là tin nhắn nhầm nữa. Là m nhắn cho người khác nhưng k may lạc sang... nghĩ mà vui... trào nước mắt! Xong còn được đọc vài cái tin nhắn không chủ vị. Nói chung vẫn phải im lặng, mới được ngày thứ 5 thôi. Còn 5 ngày nữa!
16/7
Bắt đầu ngày với tin nhắn hỏi ngủ dậy chưa và rồi thêm vài ba tin nhắn, nhưng tuyệt nhiên chỉ mang thông tin, ngắn, rất ngắn mà không chuyển tải một chút gọi là yêu thương hay quan tâm. M ạ, m chán rồi phải không? Hết yêu? hay m đang ntn?
21h có dư, m gọi, nói vài chuyện, biết thêm có thể m sẽ được  bảo vệ trong chiều mai và có thể lên tàu về nhà kịp 100 ngày cho mẹ. Nghĩ cho cùng, m về được thật tốt, ngày còn sống mẹ m cũng rất mong có m bên cạnh. Giờ mẹ mất, dù m có ở đâu, làm gì thì ch tin mẹ cũng luôn song hành cùng m, dõi theo m. Nhưng cũng thấy lo vì về gấp, cv rồi m mệt hơn nữa trong đêm 18 hoặc muộn nhất sáng 19 m phải ra Thanh Hóa, còn sửa đề án nộp, Gấp gáp thế rồi m lại là người hay bị áp lực, m sẽ vượt qua ntn? Còn là ch trong trường hợp m, dù có thế nào ch cũng về. - Đó là mình ch nghĩ thôi, chứ m cũng không cho ch cơ hội nói ra điều ch nghĩ.
Một câu nói không đúng (mà thực ra ch cũng k cố ý, chỉ là muốn đùa chút giảm căng thẳng cho m)  khiến m giận giữ rồi tắt máy ngay lập tức. Ch thấy mình bị xúc phạm, nhưng rồi lại thôi. Vì ch ko muốn ôm thêm mệt mỏi vào người. Ch nt muốn hỏi m một câu, một câu duy nhất thôi... đến khi m trả lời lại tn thì lại không muốn hỏi nữa. Ừm, rồi qua mấy ngày tới ch sẽ hỏi, chứ giờ hỏi m lại nói ch điên, dở hơi hay gì gì đó nữa thì tự dưng ch lại chuốc họa vào người rồi.
Ch thấy mình mấy hôm nay thật giỏi, đã tự quản lý và tiết chế được cảm xúc mình rất tốt. M có thấy thế không?!  Đừng trách ch k quan tâm m nhé, vì ch sợ mà...
Đôi khi làm việc hay ăn uống hay đi trên đường cũng đều nghĩ đến m,  xem giờ này m đang làm gì, ngày hôm nay có những chuyện gì, m ntn, .... vẫn nghĩ xong rồi để đó vì không biết hỏi ai, mà không giám hỏi m.
Việc ch làm sáng mai, đó là thật tâm ch vì mẹ m, không vì chị Huyền cũng k vì m gì đâu. Nên ch sẽ im lặng làm và không cho m biết, ch cũng dặn chị Huyền ko nói với m. CHuyến đi trưa mai của ch, cũng không muốn m biết. M cứ coi như ch là đứa không ra gì, đến ngày của mẹ m mà ch cũng không về. Như thế sẽ tốt hơn, để mai sau nếu lỡ có chuyện gì m không phải lấn cấn chuyện ơn nghĩa, này nọ. Cứ an nhiên mà quyết theo ý m muốn, làm điều m thấy thoải mái cho cs của m.
Ch những ngày này, đã bắt đầu lo sợ chuyện m muốn chia tay ch nhưng vì nghĩ ân tình trước nay nên m không dứt ch. Trần đời, ch không nhận bất cứ một sự thương hại hay bố thí từ người khác! Tuyệt đối không!
Mãi mãi chỉ có một lý do duy nhất để tiếp tục hay từ bỏ đó là YÊU. Chứ không vì, lời hẹn với người chị năm xưa, tâm nguyện với ng đã mất hay vì những ơn nghĩa, đáp đền.... không bao giờ đâu m ạ.
Ch đang sống rất thật với lòng mình và cái tâm của mình. Ch thấy thoải mái và tự hào về điều đó!
Chúc m ngủ ngon! Ngày mới sẽ nhẹ nhàng hơn với m!
17/7
Một ngày thật dài, chạy tất ta tất tưởi, may mà cuối cùng không bị lỡ xe. Mệt và kiệt sức nhưng không thể và ko biết chia sẻ cùng ai!
18/7
Cuối cùng m cũng bảo vệ xong, m giờ còn mong chờ tin tốt lành là loại Giỏi nữa. giờ mới biết thêm một tính cách của m đó là cầu toàn, nhưng m lại quá cầu toàn khiến mọi việc hơi nặng nề; cầu toàn một cách cực đoan.
Bảo vệ cũng xong rồi, ch xem m có khác hay không.
Gọi điện m cũng chỉ chăm chăm chuyện m, ko gọi k nt trước thì m cũng k quan tâm ch đi về ntn, nhọc hay không, .... không hỏi m cũng ko tự nói m đi ra TH thế nào? về nhà ra sao?
Cái nhẫn cũng làm rơi
Ốm nói với m rồi m cũng hờ hững,
Muốn m thay đổi đi một chút qtam, m kêu đừng có mà trách m. Thì ai giám trách m nữa, chỉ muốn m nhận ra mà thay đổi, mà để tự nhận ra chắc khó nên ch nói cho m biết thì lại bị coi như rứa. Đúng là ko còn một từ ngữ gì diễn tả nổi nữa.
Không hiểu nổi ch, vì sao m như thế, m có yêu ch đâu mà ch cứ yêu rồi quan tâm m chi lắm rồi mà ôm buồn ôm tủi vào người! Con ng ch sao mà có những lúc ntn chứ?!
Mọi ng cứ nói, cứ nói.... còn ch thì chỉ im lặng mỉm cười thôi ...
Sao lại có lúc, ty đến cái bờ vực này.. hả m?
Về chuyến đi HN, m tha thiết đi bằng được, ừ đi, rồi cũng chính m là ng dập tắt điều đó... đi đâu, bao lâu, thế nào với ch k quan trọng bằng đi với ai và thái độ khi đi... thế thôi.
À, m kể m bv m đeo cavat, mãi ch vẫn không tưởng tượng ra lúc đó trông m ntn. Ch đang hơi ghen một tí rồi đây, vì mọi ng khác thấy m lúc đó mà ng yêu m chưa một lần thấy m ntn này! Đùa thôi, nhưng có một điều đang được minh chứng ấy là ko gì là ko thể m hè. Trước, sống chết cũng ko bao giờ, đám cưới cũng ko chịu thế đâu nhưng giờ lại khác...
ừ, rồi cũng khác cả thôi.
Trước, thấy m vui là ch cũng vui; giờ, có lúc m vui, hồ hởi nhưng lòng ch thấy khó chịu, ko vui...
19/7
Đỡ hơn chút rồi. M nt đã có chủ vị, biết hỏi ch đỡ mệt hay chưa... vài điều nhỏ nhặt thế cũng khiến ch vui lắm. Chỉ có ddireuf m vẫn luôn để ch phải chờ đợi, m cứ lặn mất tăm hơi một mạch.
Gọi, nhắn từ trưa đến tối m mới trả lời , bảo m thế thì thôi m đừng qtam ch nữa thì m ừ luôn được. Thật sự k hiểu đc m.
Không cứ nhất thiết phải suốt ngày tn, cuộc gọi vì m bận nhưng ít nhất nếu ch cần tìm m thì tìm đc ngay, để ch biết có ở xa đến mấy thì m vẫn luôn bên ch. Thế mà, m gọi, nt bất cứ lúc nào ch cũng trả lời ngay đc còn ch tìm m thì nửa ngày, một ngày thậm chí vài ngày mới thấy....
Ch buồn lắm m ạ!
20/7
Ngày cuối rồi. Mai m về!!!
Lại là một ngày chờ với đợi tn. Ch k ép m, rảnh thì m nhắn, ưng thì m nhắn k thì thôi chứ đừng có cái kiểu đang nc tự dưng mất hút, nhắn một tin rồi 10p tin thứ 2. ức chế!!!!!!!!!!! Chẳng bao giờ m bỏ được cái thói đó là sao?
M được kq Khá. M buồn, ch biết. Ch cũng buồn, Chưa nói đến nội dung và góc nhìn mới. Nhưng với tinh thần trách nhiệm, sự trau chuốt, tỉ mỉ, cẩn trọng trong câu chữ, trong quá trình thực hiện m xứng đáng được loại tốt hơn ai hết. Thế mà kq thì sao? M đi sửa bài cho ng ta để ng ta được tốt còn m khá?! Trước ch đã lường đc hậu quả này, đã nhắc m, nhắc đi nhắc lại m nhưng m ko nghe ch. Nhiều việc dặn m, m cũng bỏ ngoài tai, nổi khùng với ch là nhanh thôi. Giờ thì kq ra rứa. Không buồn sao được.
Nói về phản biện đề tài, về thuyết trình ch tự tin ch kinh nghiệm nhiều hơn m, những gì ch dặn m k bao giờ thừa nhưng tiếc rằng m quá bảo thủ và nóng tính. M chẳng nghe lời ai, chỉ coi m là nhất.
Giờ thì nói gì cũng thừa, mọi việc đã xong. Mong rằng m nói m rút kinh nghiệm thì m sẽ làm được. Quá trình công tác còn dài, đó mới là điều quan trọng nhất lúc này.
Nãy, m gọi, tưởng vì nhớ ch hay gì đó hóa ra vì nhờ ch nói với a Mạnh việc kia, cũng may có việc mà nhờ m mới gọi có phải thế không? Cần thì tìm không thì kệ!
Rồi m lại gợi lại ý đi Hà Nội. Sao m quá đáng thế được cơ chứ, buồn thì ko đi, hứng lên lại đi. M coi cảm xúc của ch là trò đùa à. Ch đã từng vui, từng hào hứng chờ cuối tháng để đi HN biết bao nhiêu rồi chính m gạt đi cảm xúc đó, giờ m lại khơi lên...
M giờ được tự do thoải mái rồi, đề án cũng xong chờ ngày nhận quyết định đi làm nữa!
Đã đến lúc m và ch cần cuộc nc rõ ràng thẳng thắn để đi tiếp con đường phía trước.
Cần một quyết định chín chắn , rõ ràng và tinh thần trách nhiệm với quyết định đó như việc m từng trách nhiệm với đề án.
Chứ không, ch sắp không chịu đựng nổi vớ tính khí thất thường của m được nữa.
Ch yêu và cũng muốn được yêu!
11h50 đêm 20/7
M sao có thể vô tư, vô tâm đến thế! Đi liên hoan k cầm đt hay đt m lại hết pin????m có biết suy nghĩ đến ng khác nữa k????



Thứ Ba, 7 tháng 7, 2015

Bức thư tình Trịnh Công Sơn gửi người thương

B’lao, 23 tháng 9/ 1965
Ánh
Buổi trưa anh không ngủ được nên lang thang ra phố. Mưa nhỏ rồi lớn dần đuổi anh về đây. Anh đang ngồi ở câu lạc bộ sát bờ hồ. Bờ hồ bây giờ đã điêu tàn lắm. Người ta đã chặt bỏ những cây khô sống bao nhiêu năm nay trong hồ. Có một vài chỗ nước rút xuống chỉ còn bùn đen.
Buổi chiều gió thật lạnh. Anh đã mặc áo ấm suốt ngày ở đây.
Anh nhớ Ánh lắm mà ngôn ngữ thì quá chật hẹp, quá cũ kỹ không chuyên chở nổi sự nhớ nhung này. Nên anh đã nói đã nhắc mãi mỗi ngày mà vẫn chưa đỡ nhớ tí nào.
Ngồi ở đây nhìn ra từng ô cửa kính rất lớn anh mơ hồ thấy mình như lạc về một vùng đất nào mới sơ khai. Cả thành phố chỉ xanh rì những cây cối và từng khoảng đất đỏ.
Hiện giờ ở Tỉnh đang có một buổi văn nghệ sẽ tổ chức vào cuối tháng. Anh phụ trách chương trình này nên bây giờ vẫn còn được rỗi rảnh không làm việc gì cho đến cuối tháng.
Anh nhớ Ánh lạ lùng đó Ánh. Mà Ánh thì chỉ mong anh chóng đi xa, anh nghĩ thế. Mùa thu hầu như không có trên miền này. Ở đó lá đã bắt đầu vàng chưa Ánh.
Bức thư tình Trịnh Công Sơn gửi Dao Ánh
Những bụi bờ dọc theo những con dốc đất đỏ ở đây anh vừa đi qua ban sáng và thấy lá của hoa mặt trời xanh um. Anh ngắt gửi về Ánh một ngọn. Hoa thì vẫn chưa nở. Có lẽ đợi hôm nào có mặt trời thì hoa mới bắt đầu hiện diện và cũng là mùa mà anh đã gọi là mùa sinh nhật của hướng dương.
Anh đang nhớ thầm về những buổi chiều thứ năm ở đó. Chỉ mới có vài ngày mà tưởng chừng như ngàn đời qua đi trên anh. Anh chợt nghĩ rằng cuộc đời buồn bã như thế này sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn.
Những ai chưa bao giờ đi, chưa bao giờ sống qua nhiều nơi, sống qua những ngày mưa ngày nắng trên bao nhiêu vùng đất khác nhau, chưa bao giờ nhìn sâu vào bên sau của con người thì hẳn mới còn đua đòi vào những hời hợt nhạt nhẽo của đời sống được.
Buổi trưa trời âm u và hơi lạnh.
Anh vẫn không thể nào không thấy sự lạc lõng của mình nơi đây.
Ở trường Đồng Khánh giờ này chắc Ánh đang mài miệt với những bài vở mới. Sân trường đã có những cây hoa vàng, tím mọc nhoi lên trên từng bãi cỏ xanh. Đúng không. E cũng phải mất đến hằng mấy tháng anh mới tạm ổn mình được vào với thành phố này lại.
Bức thư tình Trịnh Công Sơn gửi Dao Ánh


Bây giờ anh không còn làm người gác hải đăng, Ánh cũng thôi làm người mang lửa. Chúng mình làm sao níu cho được tay nhau trong suốt mùa Đông này?
Cơn mưa như thác đổ ngoài trời. Đồi trà bây giờ mù mịt không còn thấy gì.
Anh đang có Ánh – tuổi – nhỏ trước mặt trong chiếc hộp nhỏ anh mang theo đó.
Mưa rất buồn. Như một điệp khúc dai dẳng trong mấy tháng mùa Đông này.
Ánh ơi
Nếu còn sự yêu thương và nhớ nhung nào trong Ánh thì hãy gửi làm quà cho anh để anh coi thường những tháng ngày ẩm mục nơi đây
Nhớ vô ngần
Thân yêu, yêu dấu
Trịnh Công Sơn (ký tên) 

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

Khóc thầm!

Mình vẫn thế, bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa thể thay đổi hay sửa chữa được cái tính hay suy nghĩ và nhạy cảm.
Đi làm, mình nhận ra nhiều giá trị. Có buồn, có vui, có những khi hăng say theo đuổi có lúc lại cảm thấy muốn chùn bước. Nhưng quá nhiều lý do khiến mình vẫn bước tiếp và phải bước tiếp.
Rồi cả cái tính thẳng như ruột ngựa nữa. Mình chỉ giỏi che dấu cảm xúc ngay tức thời nhưng sau đó chỉ cần một người vỗ vai thôi là mình lại trút mọi tâm sự với họ - mặc dù biết cái người đó cũng chẳng hề tốt với mình đâu. Mình thật thà một cách ngu ngốc như thế và vẫn luôn dễ dãi tin người như thế.
Để rồi, nhiều khi nhìn lại, trong dọc dài những con số mình lưu vào điện thoại cũng chẳng biết gọi cho ai trong một cuối tuần rảnh rỗi. Có đứa bạn vô cùng tốt, nhưng mình chẳng mong nó bị nhiễm thứ cảm xúc dở hơi của mình nên không giám gọi, có đứa bạn cũng lo lắng cho mình nhiều nhưng bạn còn cuộc sống của bạn, không thể nghe mình ủ ê mãi. Nên đôi khi, lại một mình ra quán cf quen, giả vờ bận rộn ... nhưng lòng thì rối hơn tơ vò.
Mình đã may mắn tìm được một nửa có thể tin tưởng và chia sẻ mọi nỗi lòng. Gọi là may mắn bởi không khó cho bọn mình gặp nhau nhưng lại mất một chặng đường dài mới quen và thân nhau đến như bây giờ. Nhưng rồi, thứ cuộc sống nhẫn tâm đó cũng đang dần khiến bạn tuột khỏi vòng tay mình.
Bao nhiêu nỗi lo, bao nhiêu vấn đề khiến bạn đau đầu thì bạn còn đâu thời gian dành cho mình. Mình cũng ít nhiều lường trước được, chỉ không ngờ mọi chuyện đến quá nhanh, quá vội không kịp cho mình thời gian chuẩn bị tâm thế.
Mình ngày trước cũng hay nũng nịu, mè nheo nhưng nay kiềm chế lại, nói điều gì cũng sợ bạn buồn, bạn cáu, bạn bực, bạn không vui. Đôi khi cũng muốn than thở nhưng sợ rồi bạn thêm chán ngán. Những lúc này,  lại nhớ những ngày đã qua...                                                
Mình, sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ chẳng chờ chực một cuộc gọi, tin nhắn từ bạn trong nỗi bực tức ; cũng chẳng nóng vội đến gọi và nhắn hàng chục cuộc nếu bạn không hồi đáp... mình sẽ khác đi... nhẫn nại hơn, có buồn rồi lâu dần cũng sẽ quen. Và có lẽ, đó cũng là điều bạn muốn. Bạn không muốn bị làm phiền mà đúng không. Bạn vẫn luôn tỉnh bơ sau hàng chục cuộc gọi và tin nhắn của mình cơ mà?! Bạn lạnh lùng được, cớ sao mình lại không?!
Đơn giản, chỉ muốn rằng mình sẽ luôn là người sau cuối bên bạn, nhưng không phải là người sót lại đâu nhé! Càng không phải là sự lựa chọn cho ai đó khi cần thì mang ra, lúc không cho ngủ quên trong góc tủ.
Nhiều khi, mình thấy mình hiểu bạn ghê lắm mà có lúc mình lại thấy sao chẳng thể hiểu được tí gì về con người bạn.
Mình đang hoạch định và cố gắng cho tương lai, thực sự đang rất nỗ lực và mình cần bạn ủng hộ và nỗ lực cùng. Nhưng sao mình cứ hay tự huyễn hoặc mình, cứ tự làm mình vui rồi mà cố chứ không phải là bạn nắm tay mình với nhỉ?!
Bạn từng hỏi mình: Yêu có nhất thiết phải thể hiện?
Đọc xong tin nhắn đó mình nghẹn cả lòng, nước mắt cứ thế tuôn ra. Sao đến giờ bạn vẫn có thể hỏi câu hỏi đó, Sao có thể cơ chứ? Yêu không thể hiện có còn là tình yêu không hả bạn?
Đó, giữa yêu và không yêu mong manh, giản đơn thế đó. CHỉ ở chỗ thể hiện hay không thôi?!
Bạn có lúc nào hiểu được không?
Và với đứa yếu đuối như mình thì cần, rất cần sự thể hiện , sự quan tâm,yêu thương bằng lời nói và hành động.
Có những ngày mệt mỏi, mệt cả thể xác lẫn tinh thần thì một câu động viên, một cử chi săn sóc, quan tâm của bạn cũng khiến bao mệt mỏi tan biến.
Áp lực bên ngoài của cả 2 đã đủ khiến chúng ta mỏi mệt, nhưng đó là bên ngoài, mình không có lỗi, bạn không có lỗi, tình yêu này càng không có lỗi thì cớ sao hành hạ nó. Sau những bụi bặm bên ngoài, trở về với gia đình nhỏ, tình yêu nhỏ chỉ mong là tiếng cười và san sẻ. Ai cũng hiểu một chút, cùng nhau một chút, mọi chuyện sẽ thật tốt biết bao!
Chuyện tình cảm tác động rất lơn đến tâm trạng làm việc của mình. Chuyện này, mãi mình vẫn chưa sửa đổi nổi Dẫu mình biết, như thế là sai lớn lắm. Sai với cả chính mình và với cả công việc của mình.
M yêu dấu, khi mình ngồi gõ ra những dòng này mình thấy tâm mình cũng đang bấn loạn. Mình cũng chẳng biết m đang nghĩ gì, làm gì, có nhớ đến mình. Mình đoán là không đâu, có thể m đang ngủ, có thể đang suy nghĩ về đề án, về công việc...
Dạo này trong những câu chuyện, m đã vô tình hay cố ý không muốn nhắc đến tương lai khiến  mình sợ.. .
Nhưng mình biết, nếu có lỡ xảy ra chuyện đó thì vẫn phải chấp nhận.
Chỉ là bây giờ mình chưa sẵn sàng..
Không hề dễ để mình đặt niềm tin vào ai đó, càng không dễ để mình trọn tình với ai đó... Mình tin m, luôn tin m ở thời gian qua. Nhưng ở thời gian này, đã có lúc mình đặt dấu hỏi..? Muốn thảnh thơi, cười nói như trước mà khó quá.
Những dòng này chắc sẽ có lúc m thấy thôi, khó có gì mình dấu m được. Nhưng đúng là mình đang sợ cho 2 năm tới, thời gian càng dài càng khiến mình hoang mang...
Mãi mãi chỉ mong sẽ là cái kết có hậu như mình và bạn vẫn ao ước.
Nghèo không sợ, khổ không sợ, .. nhưng chỉ sợ cái nghèo, cái khổ cuốn tình cảm đi xa.

Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Thừa thãi

Có lẽ những quan tâm của mình với bạn là thừa thãi,
Dường như mình trong bạn cũng là thừa thãi,
Mình đã sai ở điều gì mà khiến bạn nổi cáu lên như thế cơ chứ?
Mình ốm, mình nhắn tin cho bạn những mong nhận lại một câu hỏi han nhưng cũng không Bạn chỉ biết than van về công việc của bạn. Ừ, bạn mệt, bạn căng thẳng nhưng bạn có biết rằng mình cũng đang mệt lắm và dù mệt vẫn không ngừng quan tâm bạn?!
Đau đớn nhận ra nhiều sự thật khi tình yêu đang bước sang tuổi thứ 5! Nhiều khó khăn, chướng ngại đã vượt qua cùng nhau hà cớ gì vì chuyện bên ngoài bạn đổ lỗi cho tình yêu này.
Mình cũng từng có những lúc streess, cũng có những khi muốn đập tan, đạp đổ nhiều thứ nhưng những khi đó mình cũng không ngừng yêu , thương bạn. Vậy thì vì sao bạn lại không thể như thế với mình. Bên nhau không phải mọi thứ sẽ tốt hơn sao???
Mình thực sự đã vì bạn mà thay đổi, nhẫn nại hơn rất nhiều, từ tốn và điềm đạm hơn trước. Nhưng sao bạn cứ được đà làm tới, không coi mình ra gì?
Đừng làm quá nỗi đau của mình mà coi thường nỗi đau của người khác
Đừng làm quá khó khăn của mình và coi thường khó khăn của người khác,
Muốn nói với bạn lắm nhưng lại sợ....
Từ bao giờ mọi điều thật lòng nhất mình phải gõ với blog mà không phải là nói với bạn!
Mình thực sự rất buồn và cảm thấy mối tình này lung lay, chẳng thể có cái kết đẹp... Làm ơn, cho mình niềm tin đi bởi mình cần cuộc sống có cả mình và bạn!.



Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

Thủ thỉ

Mỗi ngày lại nhận thêm một tin không vui về sức khỏe của những người thân quanh mình, cảm thấy cuộc sống này mong manh quá, niềm tin và lạc quan cũng chẳng còn được như trước.
Mình vừa gợi một câu chuyện khiến ban buồn, mình cố tình gợi chuyện bởi thực sự mình cũng buồn và muốn được sẻ chia. Chỉ tiếc rằng ta không gần nhau để có thể vỗ vai hay ôm nhau lúc này mà chỉ biết gõ những con chữ qua dòng tin ngắn.
Mình thương mẹ bạn như chính mẹ mình, mình đã tự coi mình có thêm một người mẹ từ dạo ấy, thế rồi ông trời ông cũng lấy đi nốt người mẹ đó... Bạn đau, mình cũng đau không kém. Nhiều khi chỉ muốn, bạn cứ nhớ, cứ thương, cứ khóc nhưng hãy chọn thời điểm có mình bên cạnh. Đừng lặng lẽ chịu đựng tất cả một mình. hai mình bao giờ cũng tốt hơn mà phải không?.
Bạn bảo ngủ đi nhưng mình thừa hiểu chỉ là bạn đang muốn yên lặng một mình, rồi bạn sẽ khóc. Mình còn biết làm gì cơ chứ, mình không ở bên cạnh để ôm bạn thật chặt, nắm tay bạn thật chắc, đành để bạn "ngủ" theo những gì bạn muốn. Nhưng bạn à, bất cứ lúc nào tỉnh giấc hãy tìm đến mình, hay cả khi khó ngủ cũng có thể tìm mình dãi bày hết nỗi lòng của bạn. Mình có thể nghe và hiểu bạn mà.
Rồi cũng có những lúc mình như thế bạn cũng phải ở bên cạnh mình nữa nhé!
Mình biết, nhiều lúc mọi câu nói dù có an ủi tài tình đến đâu cũng không bằng một chút im lặng và cái vỗ vai. Mình cũng biết bạn đủ lớn để  hiểu và càng tin bạn sẽ mạnh mẽ vượt qua nó như cách mà bạn đã làm bấy lâu nay, kể cả tuổi thơ dữ dội từng qua mà có lần bạn mail cho mình.
Có nhiều khi buồn, mình thường lục lại đống mail mình và bạn gửi cho nhau, từ cách đây 3- 4 năm để đọc, mình đọc chẳng sót từ nào, cứ đọc đi đọc lại mãi mà chẳng chán. Mình trân trọng những gì đã qua, trân trọng những gì hiện tại và càng trân trọng tình cảm mà mình và bạn đang có. Thời gian này bạn hay nổi đóa, nổi khùng với mình kể cả khi mình ốm bạn cũng vẫn nổi khùng với mình nhưng mình kiên nhẫn với tất cả, mong qua khủng hoảng thời gian này bạn sẽ hiểu những gì mình làm. Để biết, mình trân trọng và mình thể hiện sự trân trọng đó thật sự chứ không chỉ một lời nói suông.
Ngày trước, mình và bạn nói chuyện không biết chán suốt ngày đêm, bây giờ nói một chuyện dài câu tí chút là bạn đã không vui, giọng xắng lên thậm chí quát um và không nói chuyện. Cũng chẳng hiểu hết được những gì đã khiến bạn trở nên như thế nhưng tin chỉ là trong khoảng thời gian ngắn này thôi. Mình vẫn hay nói thèm một chuyến đi chơi với bạn, ừ thì có phần ham vui thật nhưng chỉ là ham vui khi có bạn bên cạnh và thực tâm chỉ mong chuyến đi sẽ níu lại những kỉ niệm đẹp, trả bạn về với ngày trước, vui vẻ và thấu hiểu. Sẽ được thôi mà phải không?
Thôi thì cứ cố gắng vì nhau nhé.
Mình đang cố gắng và thay đổi rất nhiều để mọi thứ tốt lên hơn, mong bạn cũng hợp tác ...
Nhớ và thương bạn vô cùng! Hâm à.!



Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Nhất định phải là anh

Có những ngày lòng thấy chông chênh quá!
Sợ cái cảm giác không còn được vỗ về, thương yêu...
Sợ những mối quan hệ cuộc sống, công việc; những bận tâm, lo toan khiến anh dần xa rời em...
Sợ làm một điều gì, nói một câu gì quan tâm nhưng anh cho là thừa thãi..
Sợ niềm vui cố gửi đến anh trở thành nỗi bực dọc, phiền phức
Sợ những nhăn nhó, cau có thành thói quen anh mang về nhà
Sợ những lời hứa cứ trôi tuột về ngày xa,
Sợ lắm tình cảm nhạt phai...!
Sợ mỗi ngày, những nỗi sợ này  lại dày thêm.... Sợ lắm!

Hẳn là có nhiều người quan tâm và yêu thương anh, bởi anh là người tốt. Nhưng em tự tin để nói rằng sẽ chẳng ai yêu anh và quan tâm anh nhiều hơn em.
Mọi khó khăn vẫn đang cùng nhau vượt qua và em vẫn kiên nhẫn ở đây, bên cạnh anh, nín nhin và chịu đựng mọi sự khó chịu, cau có từ anh khi anh gặp chuyện không vui. Em chỉ mong mình là người có thể mang đến nụ cười và bình yên cho anh sau những mệt nhọc. Thế nhưng, dường như không. Khi em mới chỉ cất tiếng nói thể hiện cảm xúc, suy nghĩ của mình thì ngay lập tức bị dập tắt bởi ... "sao không thương anh, thời gian này anh rất căng thẳng đừng khiến anh mệt mỏi thêm..". Thế là em lại im lặng, chuyển đề tài. Nhắn tin, trò chuyện với anh nhưng nước mắt đã lã chã rơi từ bao giờ.
Đôi khi chỉ muốn anh vì em mà làm một điều gì đó, nhưng thực sự em cũng chẳng giám nói nhiều nữa.
Anh đang nhiều gánh nặng, nhiều nỗi lo, em hiểu và em đã tự quyết tâm với lòng rằng không vì những chuyện đó khiến ta xa nhau, em phải thấu hiểu và san sẻ với anh nhiều hơn. Chỉ cần có anh cùng bước thì với em mọi khó khăn trên đời này đều có thể vượt qua. Em mong anh qua nhanh quãng thời gian này, trả lại anh của ngày trước về với em. Yêu thương em nhiều hơn, quan tâm, lo lắng và hiểu em nhiều hơn.
Đôi khi, buồn quá, thu lu một góc phòng em lại nghĩ, mới chỉ bắt đầu công việc thôi anh đã thế liệu mai mốt khi công việc, cuộc sống không thuận buồm, xuôi gió; khi hàng tá việc phải lo từ nhà ra ngõ đến cơ quan liệu anh còn thế nào... Rồi em sẽ ở đâu trong anh. Nhưng rồi em lại nhanh chóng lắc đầu, gạt đi mọi suy nghĩ đó vì em tin bản lĩnh của anh sẽ kiên trì vượt qua và cân bằng được mọi thứ. Hơn cả, EM TIN ANH - tình yêu của em, người mà em muốn gắn bó cuộc đời còn lại.
Yêu anh và mong anh yêu em nhiều hơn thế. Bởi cô gái của anh bé nhỏ và mong manh lắm.
Lúc này, chỉ muốn cùng anh bay nhảy đâu đó, nơi mà hai đứa từng rong ruổi, chỉ vài ngày thôi cũng được... kiếm tìm lại cảm xúc yêu trong trẻo ngày trước, không vướng bận những lo toan cuộc sống, công việc. Lúc này, chỉ muốn anh xuất hiện ở ngay bậc cửa, chắc em sẽ nhảy cẫng lên và chạy lại ôm chầm lấy anh. Thật chặt...
Cố lên nhé anh! Và đừng quen có một người con gái vẫn luôn tin yêu anh!
Em có thể vì anh mà khóc không một lời oán thán; chỉ mong anh hãy hiểu giọt nước mắt ấy và nhất định anh phải là người lau khô giọt nước mắt cho em...! Được chứ?!
24/06/2015




Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

5/5

Chúc mừng sinh nhật Mẹ!
Nhà nhà ăn Tết đoan ngọ, mừng vui sum họp thì sáng ra con vẫn lăng xăng làm tin mẹ ạ :(
Bao nhiêu năm rồi, không có nổi một lần con mừng sinh nhật Mẹ trọn vẹn, tử tế. Con vẫn nhớ 5/5 năm ấy, ngày sinh nhật mà mẹ đau rồi đi viện ,,, rồi mãi mãi từ lần đó, không còn cơ hội cho con được sửa lỗi, được hiếu thuận với Mẹ!
Mẹ ơi còn điều gì con chưa tốt, chưa phải với Mẹ, còn gì chưa chu đáo, Mẹ hãy về trong những giấc mơ cho con biết, cho con được gặp Mẹ! Đừng ngưng dõi theo con mẹ nha! Niềm tin của cuộc đời con!

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Chữa đau

Cách hữu hiệu nhất để chữa đau là hãy vấp ngã thật nhiều, đau nhiều rồi quen, rồi chịu được cả thôi. Cứ chai lì mà nhìn, mà đón nhận, có đau đến mấy cũng giương mắt lên nhìn thẳng, tuyệt đối không được ngoảnh mặt đi, không được khóc thầm, không được che giấu. Vậy đi!
Rồi quen cả thôi!!!....

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Về thôi

Khi một sáng nhận đến 4 lời chối thì nghĩa là lúc đó cần trở về, yên vị một ngày...
Chạy xe hàng chục cây số xuống cơ sở rồi người cần gặp đi vắng, quay về liên lạc để làm việc thứ 2 thì không được. Nhận thêm 2 cuộc điện thoại về sai sót trong tác nghiệp. Hẳn rồi bài đứng tên mình trước nên có gì thì phải gọi mình trước. Còn mình chủ quan tin đồng nghiệp nên đã không năm lại thông tin... lại có thêm một điểm trừ...
Ai cũng bảo cứ vui sống, cứ cố gắng rồi trời không phụ lòng người. Phải rồi, mình có chơi gì ác ổng đâu mà ổng phụ mình. Nhưng ổng cũng chẳng giúp mình cái gì nốt.
Về thôi... về nơi nào đó, cần mình, mình cần.
Về thôi, về với góc nhỏ để thở than và rồi lại bước tiếp
Mong ước về chuyến đi dang dở, và chắc sẽ còn dang dở mãi.
Đã trật một chuyến tàu quan trọng của cuộc đời. Người cứ đi, mình cứ đi, hai đường thẳng song song không bao giờ gặp lại...
Rồi lại tự huyễn hoặc lòng, tái ông thất mã. Cứ tự an ủi, AQ mình thế!
Cuộc sống có bao giờ dễ dàng. Thử thách này chưa qua thử thách khác đã tới. Dồn dập và nặng nề hơn trước.

CẦN LẮM - Hoàng Rapper
Cần lắm ngay lúc này 
Cần khóc cho vơi đầy 
Cần đi đâu đó xa chốn đây 
Cần khoảng không một mình 
Cần biến mất vô hình 
Cần lắm giấc ngủ yên bình. 

Người đã xa ta rồi, người bước đi quá vội 
Còn riêng ta trong đêm mịt tối 
Người để lại những nụ cười hờ hững 
Bỏ lại một người ở sau lưng. 

[ĐK:] 
Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ 
Có thể nào quay ngược thời gian 
Mà sao bao bết thương vẫn chưa lành vấn vương 
Gửi đợi chờ vào hư vô. 

Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hi vọng 
Cố giấu chôn sâu một niềm đau 
Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu 
Miệng gượng cười, lòng đau gấp trăm lần. 

2. Cần lắm mưa bên thềm làm ướt đôi môi mềm 
Ngày qua khô héo đến mỗi đêm 
Cần lắm trên khung trời, giọt nắng nói đôi lời 
Sưởi ấm bóng tối rã rời. 

Cần lắm đôi tay gầy, chặn khẽ nước mắt này 
Chở che trong bao nhiêu nồng cháy 
Cần một người hiểu, cần một người yêu 
Cần một người dìu bước qua cô liêu. 
.....

CẦN LẮM 

Anh. Đôi khi em muốn anh cười
Bên em đi trong chiều buông nắng
Đưa em dạo quanh phố đông
Chọn một vài món rất xinh
Em như bông hoa rạng ngời
Là lá la là lá la…
Anh. Đôi khi em muốn đi xe đạp trong công viên nhiều màu xanh
Cuộc đời là những bức tranh lặng nhìn để em vẽ anh trong con tim nhỏ xinh

Hỡi anh yêu người em luôn mong nhớ
Từng đêm xuống em nguyện cầu mãi có nhau
Con tim em khẽ cười khi anh yêu chân thành
Đừng nói rời xa nhé anh




Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

THỜI GIAN CÓ ĐỢI CHỜ AI

Khi đã tự mình vượt qua những cô đơn

Người ta trưởng thành hơn để cảm nhận về cuộc sống

Nhưng trái tim lại khô cằn trống rỗng 

Người ta khóc - cười chưa hẳn đúng với lương tâm

Chói chang mùa hè thì tìm đến những bóng râm

Chống chọi với mùa đông lại ước chi một tia nắng ấm

Trong cuộc sống của chính mình còn cảm thấy đời lạ lẫm

Thì tránh sao khỏi bàng hoàng khi đối diện với trái ngang.

Người ta muốn đời mình rộng bước thênh thang

Nên luôn sẵn sàng phá tan con đường người khác

Bỗng một ngày họ thấy mình đi lạc

Chợt lại thèm dẫn dắt một bàn tay.

Người ta cứ mơ màng nửa tỉnh nửa say

Một ngày mưa bay đưa tay lùa tóc bạc

Lại thấy thèm một thời trẻ trung xa lắc

Nhưng thời gian có vì ai...mà trở lại bao giờ.!

HỮU DUYÊN



Cáu bẳn

Triền miên là những ngày dễ dãi với bản thân, nằm ườn ra đó; không cố gắng, không tha thiết, không mong chờ,,,, không gì cả. Nổi khùng, nổi xung với mọi thứ xung quanh, kể cả một cái bút tắc mực mình cũng sẵn sàng ném phăng nó qua cánh cửa mà không thèm do dự. Vứt xoẹt cuốn sách vào góc phòng không thương tiếc. Đến cái điện thoại tội nghiệp cũng bị hành hạ...
Vẫn chưa thể lấy lại cân bằng sau tất cả. Vẫn chưa lấy lại được phong độ dù trong lòng đã quyết tâm biến đau thương thành hành động. Muốn mấy cái đứa hả hê vì thất bại của mình phải trắng mắt ra, phải tròn mắt mà nhìn..
Thực tình, những ngày này chỉ muốn đi đâu đó vài ngày, vài ngày cuối tuần thôi cũng được, đến một nơi nào đó, dẹp hết những chán nản vào một góc.. đi để trở về, khác hơn, trưởng thành hơn, vui vẻ hơn và lấy lại mình của trước đây. Hiểu chuyện hơn. Bản lĩnh hơn. Lì lợm hơn và cười thật tâm nhiều hơn...........

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

Khốn nạn!!!!!!!!!

Cuộc sống khốn nạn, chỉ là bây giờ mày mới biết thôi.
Hoàn cảnh của em không sai, năng lực của em không sai nhưng cuộc sống là thế, còn có nhiều lý do khác mà mình phải chấp nhận rồi cố gắng.
Đó là công bằng rồi. Em ngoài năng lực, nhiệt tình chẳng có gì... Tiền không, mqh không, ... nên thế là công bằng. Em phải cố gắng hơn, vì đường mình đi còn dài
Em làm rất tốt, rất tích cực, rất đủ thứ NHƯNG ...
Cố gắng hơn em nhé, rồi sẽ đến lượt em...
.... Những ngày này nghe nhiều mấy câu quá đó mà chán ngán. Đúng là khốn nạn thật.
Không cố gắng, không chấp nhận thì còn làm được cái quái gì cơ chứ. Mình chỉ là một con kiến cô độc trong xã hội tiền, vị này.
Hỏi có ức chế không, có buồn không? mình có tim và có óc mà, hỏi gì hỏi ngu thế??!!!
Sao cứ phải thách thức mình chi lắm rứa đời ơi, mình khổ rứa đủ rồi. Cho mình một cuộc đời bớt sóng gió có được không.
May vẫn còn Lê để mình được kể lể và khóc lóc thoải mái. Nhưng rồi sau đó mình lại phải cười phải hát. Có ai mà đau vẫn hát vẫn cười không, có ai phải thế không hả trời.
Những hố sâu mình bị rơi xuống rồi lại tự mò mẫm, dò giẫm leo lên trong nước mắt và mồ hôi, tủi cực. Không thể chia sẻ cùng gia đình, người yêu... là một điều gì đó không định hình được nhưng chỉ khiến mình chịu thêm vết thương, vết xước.
 Thực sự, giai đoạn này chỉ muốn chết đi. Coi đó là sự trốn chạy của một đứa yếu đuối, thiếu ý chi cũng được. Nhưng mình không thể chịu đựng hơn được nữa. Quá mệt mỏi và bế tắc.
Đến một câu chia sẻ của người mình mong cũng không có. Đến một chút sống thật với bản thân cũng không được. Buồn mà mặt lúc nào cũng phải hồ hởi, vui vẻ...
Họ vốn dĩ có coi mình là gì mặc những nỗ lực không ngừng nghỉ ......


Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Đừng quên mất rằng em là con gái

Anh quên mất rằng em là con gái, muốn yêu anh và muốn được anh yêu
Em không biết chúng mình sẽ ở bên nhau bao lâu, có thể là mãi mãi, cũng có thể sẽ chỉ là một khoảng thời gian. Nhưng em chỉ xin anh, những ngày chúng mình yêu nhau, anh hãy để em cảm nhận được rằng anh đang yêu em thật, đừng bắt em phải đợi, đừng để em giận hờn, đừng để sự vô tâm khiến em rơi nước mắt, đừng im lặng khiến em sợ hãi, cũng đừng nặng lời khiến em phải chịu tổn thương.
Anh quên mất rằng em là con gái, dù mạnh mẽ đến đâu cũng muốn có người quan tâm, muốn có người gọi thức dậy vào mỗi buổi sáng, chở đi dạo phố vào những buổi đêm, trước khi đi ngủ nhận được dòng tin nhắn "Chúc em ngủ ngon".
Anh quên mất rằng em là con gái, dù em có sống khép kín đến đâu, cũng muốn cả thế giới biết được em là người yêu chính thức của anh, có thể công khai nắm tay đi giữa phố, sánh bước bên nhau trên những con đường, em sẽ hạnh phúc biết mấy, khi anh giới thiệu trước mọi người em là người yêu của anh, người mà anh yêu nhất.
Anh quên mất rằng em là con gái, em không thích đợi chờ, không thích nhắn tin 30 phút mà chưa nhận được tin nhắn trả lời lại, không thích em gọi đến 10 cuộc mà không có người nghe. Em vừa bực, vừa lo, lại vừa sợ, sợ không biết anh có đang gặp chuyện gì không? Tại sao em gọi nhiều thế mà anh lại không chịu nghe lấy một cuộc?
Anh quên mất rằng em là con gái, em rất sợ bị tổn thương. Em muốn được dựa dẫm, được người đàn ông của mình che chở. Nếu có xảy ra những cãi vã, cho dù ai là người có lỗi, anh có thể vì em, hạ mình một chút mà làm lành trước được không? Em giận dỗi, cũng chỉ mong nhận được câu dỗ dành từ anh mà thôi.


Anh quên mất rằng em là con gái, thường rất hay lo sợ, sợ rằng một ngày anh sẽ không còn ở bên em, như vậy sẽ thật kinh khủng đến nhường nào. Em không biết chúng mình sẽ ở bên nhau bao lâu, có thể là mãi mãi, cũng có thể sẽ chỉ là một khoảng thời gian. Nhưng em chỉ xin anh, những ngày chúng mình yêu nhau, anh hãy để em cảm nhận được rằng anh đang yêu em thật, đừng bắt em phải đợi, đừng để em giận hờn, đừng để sự vô tâm khiến em rơi nước mắt, đừng im lặng khiến em sợ hãi, cũng đừng nặng lời khiến em phải chịu tổn thương. Vì em dù mạnh mẽ thế nào, cũng chỉ là một người con gái, yêu anh, và sợ mất anh.
Tác giả: Chân Ngắn

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

!!!

1. Con là con mẹ, con không là con mẹ.
Con là con gái mẹ
Thế Sao mẹ bỏ con mà đi,
Con không phải con mẹ, bởi có ai làm con mà bất hiếu như con...
Kể cả Có kiếp sau hay không xin hãy cho con được phụng dưỡng, báo hiếu mẹ!
2. Lần mô an ủi bạn lần đó con khóc đẫm gối. Mà bạn đc con an ủi chứ lấy ai an ủi con hả mẹ ơi. Sao trời nỡ bắt con phải làm chỗ dựa cho người khác mà không cho con một bờ vai đủ rộng. Sao cứ bắt con xa những người con yêu thương. Cho con điều gì đó,một ai đó để con có thể bấu víu có được không. Con thấy mình yếu đuối quá rồi.
3. Nhiệt tình hết mình với bè bạn rồi nhận lại hời hợt và giả tạo. Sao cứ lại là con.
4. Với cuộc đời này, điều Còn sót lại với hy vọng dù nhỏ nhoi ấy là bên người con yêu. Chỉ thế thôi, xin hãy ủng hộ và chia sẻ cùng con.
Một chốc lát nào đó, cho con được biết lòng mẹ. Thì dù có k đồng ý nhưng là ý mẹ con sẽ nghe. Con nghe....




Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Lưng chừng thì không được gọi là hạnh phúc...!

Cuộc sống với mình không hẳn không có niềm vui, những chẳng hiểu sao những khi đó mình chỉ mải vui mà chẳng còn tâm trí dãy bài với blog,. Khi buồn chẳng biết nói cùng ai nên lại một mình tìm về với MÌNH.
Hôm rồi, nhận được một bức mail, nội dung không quá dài nhưng những câu chữ trong đó tràn đầy yêu thương, ấm áp. Mình đã phải đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đọc rồi mỉm cười, đọc rồi nhòe cả mắt. Cái tính mình là thế, hay xúc động. Mình cũng tin tưởng ở bức mail đó nhưng vừa được chút thôi... thì mình bẽ bàng nhận ra, lời nói khác xa hành động. Thầm nghĩ, chẳng lẽ yêu là như thế, là nói hay làm giở, là cãi nhau suốt ngày...
Mình có một thói xấu, ấy là thường để tâm trạng lấn át công việc. Không vui, mình chẳng làm nổi việc gì, không vui mình cũng chẳng muốn bước ra khỏi phòng. Trừ khi có ai đó lôi mình đi hát hay đi uống. Bữa rồi, gặp một anh hát bài gì í mình chẳng nhớ tên nhưng nội dung đại loại người con trai rất đau khổ, đành lùi bước để người con gái đi tìm hạnh phúc mới. Ảnh đang hát hò cao trào lắm thì mình bảo: Em khinh, em khinh thằng con trai trong bài hát này. Anh nói: với cá tính của em thì ai mà đỡ được. Mình im, mình im không phải mình nói sai mà mình đang ngẫm lại lời anh nói. Cá tính ư? phải không, yêu và mong muốn người mình yêu yêu mình, che chở, bảo vệ mình là sai sao, là cá tính sao? mình khinh cái thằng cha khốn nạn đó, khóc lóc, rỏ vài giọt nước mắt, đau khổ vài ngày vì chia tay là đúng chứ sao. Yêu mà không bảo vệ được người mình yêu, dâng ng yêu cho thằng khác bảo vệ thì còn cái quái gì nữa chứ. Thật điên rồ!
Mình có đứa bạn, yêu tha thiết và muốn cưới anh chàng kia mà mới chỉ 1 tháng quen nhau. Mình khó tính , không bảo gì nhưng trong lòng mình vì lo cho bạn mình cứ lấn cấn. Còn bạn thì như sét đánh vào tim, chỉ muốn cưới, muốn bên anh người yêu thôi.
MÌnh còn có đứa bạn, mù quáng yêu một thằng đang có gia đình. Mình cũng lại đi lo cho tương lai bạn mình, rồi ra sao, cuộc sống, công việc,,, của bạn nếu thằng đó nó vẫn sống vì gđ nó, và bà vợ kia đến tận nơi đánh ghen... sẽ ra sao chứ????
Còn có đứa thì hai người rõ là yêu nhau ghê lắm nhưng lại giấu giấu giếm giếm, cứ như không. Yêu nhau tận  mấy năm vẫn lén lút hẹn hò, chuyện trò. Đến là khó hiểu.
Có đứa thì có một tình yêu đẹp, Mình tự thấy đó là tình yêu đẹp, bền lâu và chung thủy. Mỗi tội tính khí hai đứa cứ như bốc hỏa nên ngày nào không cãi cọ, không có chuyện thì không yên. Hoặc 1 tuần cười thì sẽ có 1 tuần xị mặt và ngược lại. Yêu vẫn yêu mà đôi lúc giận quá muốn chia tay phứt cho xong. Chẳng muốn mệt mỏi nữa. Một danh phận chưa có mà cô gái đã hi sinh quá nhiều vì gđ bên đó. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Mọi thứ có lẽ để tự nhiên.
Bởi nghe đâu, yêu nhau rồi sẽ về bên nhau mà vốn không thuộc về thì có níu kéo mấ cũng trôi tuột. Đấy là mình nghe nói thế. Còn nghe nói thêm, muốn hạnh phúc phải có đấu tranh, duyên là do trời phận là do mình... nói chung là nhiều lắm. Chẳng biết mai sau sẽ ra sao nhỉ?!



Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

Có đáng không???

Chần chừ gõ một bức mail, chần chừ gọi một cuộc điện thoại, chần chừ viết một tin nhắn... chỉ để nói rằng: hãy sống khác đi, cư xử khác đi nếu không sẽ chẳng bao giờ có chuyện một mai...
Nhưng rồi mình chẳng làm gì hết cả, đến họ cũng không nốt. Không phải không hiểu nhau. Nhưng bởi cái tôi quá lớn và thật không đáng!!!!
Công việc của mình, rồi mình sẽ còn đi nhiều, làm nhiều, nhiều những kế hoạch đột xuất, bất chợt.. mình chẳng thể giải thích nhiều hay báo cáo kịp thế nên sau mỗi lần như thế mà họ cứ không vui, không thoải mái, không thích thì mình đành chịu. Mình cũng mệt mà, còn đâu hơi sức để có thể dỗ dành, níu kéo... Yêu mà còn vậy rồi nếu cưới nhau về, cuộc sống gia đình với nhiều áp lực sao có thể bên cạnh chứ chưa nói đến thấu hiểu và sẻ chia.
Mình buồn bởi trước họ không thế, bản tính họ không như thế mà giờ không hiểu vì lý do để nhỏ nhen, chi li, thiếu rộng lượng... hay vì vẫn chưa đủ niềm tin?! Nếu vậy, mình đồng ý. Họ, hãy cứ đi con đường của họ, chẳng việc gì phải mất thời gian quan tâm cho một đứa như mình.
Ừ thì vì lo nên mới hay cáu bẳn, ừ thì vì thương nên dễ giận hờn, vì yêu nên mới mong điều tốt.... nhưng yêu thương có nhiều cách thể hiện lắm. Xin đừng viện cớ yêu mà làm đau nhau, làm khổ nhau chi.
Hàng trăm lời khuyên rằng mình nên tìm người xứng đáng, thích hợp có thể bù đắp được cuộc sống khốn khó, thiếu thốn của mình trước nay. Mình ghi nhận những mong mỏi mọi người dành cho. Nhưng mình sống đâu phải vì lợi danh đó. Mình gạt đi hết, chỉ im lặng mỉm cười và tự có quyết định cho riêng mình. Vẫn luôn tin và mong ở một tương lai, chắc gần thôi, hai hay ba năm nữa, khó khăn hẳn còn nhưng yêu thương nhau, tôn trọng nhau, chia sẻ cùng nhau để cùng vượt qua mọi chuyện. Chuyện nhỏ hóa không có, chuyện to thành chuyện nhỏ ... vậy mà thời gian này, chỉ những chuyện rất nhỏ sao họ cứ nỡ xé to ra chi.
Con người mình tưởng mạnh mẽ nhưng mỏng manh, yếu đuối. Mã mà, Cũng mau nước mắt nữa. Nhưng yếu đến mấy, đuối đến mấy mình vẫn phải sống cuộc sống của mình. Nếu đã muốn cùng mình đi tiếp con đường phía trước thì phải hiểu hộ mình tính cách đó.
Mình đọc được ở đâu đó rằng, khi cuộc sống đẩy bạn đến những khó khăn đừng hỏi vì sao lại là tôi mà hãy nói hãy thử tôi đi. Nhưng trong chuyện này, riêng chuyện này mình vẫn hỏi vì sao lại là tôi? sao cứ phải là mình nhỉ? Sao cứ làm mình buồn vì những chuyện không đáng??
Rất khó để tìm được nhau nhưng rất dễ để lạc mất nhau. Đời là thế!
Đã từng mất đi một điều quan trọng, biết nuối tiếc, biết có lỗi, biết hối hận... mà sao không hiểu cho rằng, vẫn còn những điều quan trọng khác đó. Sao không trân trọng đi để rồi lại lặp lại điệp khúc nuối tiếc. Màu quá! Mình khinh!

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

Thời gian....

Ở Huế, tháng 5/2014
Gần nửa năm mới quay lại với blog mi, ta chưa bao giờ quên mi, còn với mọi người chừng ấy thời gian đủ để quên lãng rồi. Lại là góc nhỏ giữa ta và mi. Nhé!
Có vài biến cố lớn xảy ra, lòng vỡ vụn nhiều mảnh... và cũng chẳng còn nổi tâm trí để đặt mình vào vị trí người khác mà nghĩ mà suy xét nữa rồi.
Bắt một đứa mồ côi mẹ an ủi một đứa mất mẹ,liệu có nhẫn tâm quá không?!
Đừng sống với quá khứ, đừng bới quá khứ lên mà làm đau mình.
Nhưng mình có cố tình bới đâu, có muốn sống mãi với nó đâu vậy là tự nó tìm về. Mình cũng đau chứ. Mình tự an ủi mình còn chưa đủ, chính mình đôi lúc còn chưa vượt qua được nữa cơ mà vậy mà giờ mình còn động viên thêm một người, là chỗ dưa cho một người.
Nhưng nếu người ta hiểu được rằng mình đã đau thế nào, buồn thế nào, hết lòng hết dạ thế nào thì khác. Đằng này, chính bản thân họ cũng chìm trong đau xót, dằn vặt, họ chỉ biết mỗi họ mà chẳng biết cho những nỗ lực làm lành vết sẹo cũ - mới trong mình.
Nếu được phép thực sự mình muốn chửi thẳng vào mặt người đó về cái cách họ thể hiện yêu thương, nhung nhớ với người đã khuất. Nhưng mình không được phép!!! Mình chỉ nói, mà nói một lần, hai lần... nhẹ nhàng, chia sẻ... nhưng tất cả đều vô nghĩa bởi chính bản thân họ không muốn thoát ra. Con trai cũng là con, cùng có tình cảm thế nhưng làm sao cho ra đấng nam nhi đừng ủy mị, yếu đuối ... hơn  một đứa con gái.
Mình của thời điểm cũ, đã dẫm lên nỗi đau mà đi khi không có người thương bên cạnh như họ vậy mà mình rồi cũng làm được. Thế mà họ, họ hơn mình, họ có gia đình thực sự, họ có quá nhiều người thân lo lắng, yêu thương, san sẻ... nhưng họ thua xa mình quá. Điều đó khiến mình thật sự thất vọng.
Chuyện xảy ra có ai không buồn, nhưng cách đối diện với nỗi buồn thật khác. Biến cố đầu của cuộc đời đã khiến họ  chùng chân không muốn bước tiếp, không muốn phấn đấu vậy thì còn gì nữa. Nói gì đến chuyện tương lai mai sau. Sao mà lấy chung chiêng quá...!!!
Đã từ rất lâu, lâu lăm rồi, gia đình trong mình là điều gì đó mênh mông, mịt mờ, xa ngái... và rồi bây giờ, mình vẫn có chốn đi về nhưng hẳn nhiên nơi đó khuyết rất nhiều thứ tình cảm. Mình vùng vẫy đơn độc với những bề bộn của cuộc sống,  nỗ lực không ngừng, tằn tiện từng chút để đạt từng mục tiêu theo mỗi năm mình đề ra. Mình cứ lầm lũi như con trũi, miệt mài xoáy từng ụ đất kiếm chỗ ẩn nấp, duy trì cuộc sống. Người thương họ cười với nụ cười của mình, người ghen ghét, ganh tị họ hả hê với  thất bại của mình. Mình đã khóc nhiều, nhưng là nuốt nước mắt, chứ chẳng phải khóc rưng rức như ngày bé. Mình biết, cái mình nên ấy là im lặng sống cuộc sống của mình. Rồi thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng cũng minh chứng được nhiều điều.
Có hề gì, tất cả rồi cũng thành hư vô, rồi cũng về với cát bụi... phải không?!