Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

!!!

1. Con là con mẹ, con không là con mẹ.
Con là con gái mẹ
Thế Sao mẹ bỏ con mà đi,
Con không phải con mẹ, bởi có ai làm con mà bất hiếu như con...
Kể cả Có kiếp sau hay không xin hãy cho con được phụng dưỡng, báo hiếu mẹ!
2. Lần mô an ủi bạn lần đó con khóc đẫm gối. Mà bạn đc con an ủi chứ lấy ai an ủi con hả mẹ ơi. Sao trời nỡ bắt con phải làm chỗ dựa cho người khác mà không cho con một bờ vai đủ rộng. Sao cứ bắt con xa những người con yêu thương. Cho con điều gì đó,một ai đó để con có thể bấu víu có được không. Con thấy mình yếu đuối quá rồi.
3. Nhiệt tình hết mình với bè bạn rồi nhận lại hời hợt và giả tạo. Sao cứ lại là con.
4. Với cuộc đời này, điều Còn sót lại với hy vọng dù nhỏ nhoi ấy là bên người con yêu. Chỉ thế thôi, xin hãy ủng hộ và chia sẻ cùng con.
Một chốc lát nào đó, cho con được biết lòng mẹ. Thì dù có k đồng ý nhưng là ý mẹ con sẽ nghe. Con nghe....




Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Lưng chừng thì không được gọi là hạnh phúc...!

Cuộc sống với mình không hẳn không có niềm vui, những chẳng hiểu sao những khi đó mình chỉ mải vui mà chẳng còn tâm trí dãy bài với blog,. Khi buồn chẳng biết nói cùng ai nên lại một mình tìm về với MÌNH.
Hôm rồi, nhận được một bức mail, nội dung không quá dài nhưng những câu chữ trong đó tràn đầy yêu thương, ấm áp. Mình đã phải đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đọc rồi mỉm cười, đọc rồi nhòe cả mắt. Cái tính mình là thế, hay xúc động. Mình cũng tin tưởng ở bức mail đó nhưng vừa được chút thôi... thì mình bẽ bàng nhận ra, lời nói khác xa hành động. Thầm nghĩ, chẳng lẽ yêu là như thế, là nói hay làm giở, là cãi nhau suốt ngày...
Mình có một thói xấu, ấy là thường để tâm trạng lấn át công việc. Không vui, mình chẳng làm nổi việc gì, không vui mình cũng chẳng muốn bước ra khỏi phòng. Trừ khi có ai đó lôi mình đi hát hay đi uống. Bữa rồi, gặp một anh hát bài gì í mình chẳng nhớ tên nhưng nội dung đại loại người con trai rất đau khổ, đành lùi bước để người con gái đi tìm hạnh phúc mới. Ảnh đang hát hò cao trào lắm thì mình bảo: Em khinh, em khinh thằng con trai trong bài hát này. Anh nói: với cá tính của em thì ai mà đỡ được. Mình im, mình im không phải mình nói sai mà mình đang ngẫm lại lời anh nói. Cá tính ư? phải không, yêu và mong muốn người mình yêu yêu mình, che chở, bảo vệ mình là sai sao, là cá tính sao? mình khinh cái thằng cha khốn nạn đó, khóc lóc, rỏ vài giọt nước mắt, đau khổ vài ngày vì chia tay là đúng chứ sao. Yêu mà không bảo vệ được người mình yêu, dâng ng yêu cho thằng khác bảo vệ thì còn cái quái gì nữa chứ. Thật điên rồ!
Mình có đứa bạn, yêu tha thiết và muốn cưới anh chàng kia mà mới chỉ 1 tháng quen nhau. Mình khó tính , không bảo gì nhưng trong lòng mình vì lo cho bạn mình cứ lấn cấn. Còn bạn thì như sét đánh vào tim, chỉ muốn cưới, muốn bên anh người yêu thôi.
MÌnh còn có đứa bạn, mù quáng yêu một thằng đang có gia đình. Mình cũng lại đi lo cho tương lai bạn mình, rồi ra sao, cuộc sống, công việc,,, của bạn nếu thằng đó nó vẫn sống vì gđ nó, và bà vợ kia đến tận nơi đánh ghen... sẽ ra sao chứ????
Còn có đứa thì hai người rõ là yêu nhau ghê lắm nhưng lại giấu giấu giếm giếm, cứ như không. Yêu nhau tận  mấy năm vẫn lén lút hẹn hò, chuyện trò. Đến là khó hiểu.
Có đứa thì có một tình yêu đẹp, Mình tự thấy đó là tình yêu đẹp, bền lâu và chung thủy. Mỗi tội tính khí hai đứa cứ như bốc hỏa nên ngày nào không cãi cọ, không có chuyện thì không yên. Hoặc 1 tuần cười thì sẽ có 1 tuần xị mặt và ngược lại. Yêu vẫn yêu mà đôi lúc giận quá muốn chia tay phứt cho xong. Chẳng muốn mệt mỏi nữa. Một danh phận chưa có mà cô gái đã hi sinh quá nhiều vì gđ bên đó. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Mọi thứ có lẽ để tự nhiên.
Bởi nghe đâu, yêu nhau rồi sẽ về bên nhau mà vốn không thuộc về thì có níu kéo mấ cũng trôi tuột. Đấy là mình nghe nói thế. Còn nghe nói thêm, muốn hạnh phúc phải có đấu tranh, duyên là do trời phận là do mình... nói chung là nhiều lắm. Chẳng biết mai sau sẽ ra sao nhỉ?!



Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

Có đáng không???

Chần chừ gõ một bức mail, chần chừ gọi một cuộc điện thoại, chần chừ viết một tin nhắn... chỉ để nói rằng: hãy sống khác đi, cư xử khác đi nếu không sẽ chẳng bao giờ có chuyện một mai...
Nhưng rồi mình chẳng làm gì hết cả, đến họ cũng không nốt. Không phải không hiểu nhau. Nhưng bởi cái tôi quá lớn và thật không đáng!!!!
Công việc của mình, rồi mình sẽ còn đi nhiều, làm nhiều, nhiều những kế hoạch đột xuất, bất chợt.. mình chẳng thể giải thích nhiều hay báo cáo kịp thế nên sau mỗi lần như thế mà họ cứ không vui, không thoải mái, không thích thì mình đành chịu. Mình cũng mệt mà, còn đâu hơi sức để có thể dỗ dành, níu kéo... Yêu mà còn vậy rồi nếu cưới nhau về, cuộc sống gia đình với nhiều áp lực sao có thể bên cạnh chứ chưa nói đến thấu hiểu và sẻ chia.
Mình buồn bởi trước họ không thế, bản tính họ không như thế mà giờ không hiểu vì lý do để nhỏ nhen, chi li, thiếu rộng lượng... hay vì vẫn chưa đủ niềm tin?! Nếu vậy, mình đồng ý. Họ, hãy cứ đi con đường của họ, chẳng việc gì phải mất thời gian quan tâm cho một đứa như mình.
Ừ thì vì lo nên mới hay cáu bẳn, ừ thì vì thương nên dễ giận hờn, vì yêu nên mới mong điều tốt.... nhưng yêu thương có nhiều cách thể hiện lắm. Xin đừng viện cớ yêu mà làm đau nhau, làm khổ nhau chi.
Hàng trăm lời khuyên rằng mình nên tìm người xứng đáng, thích hợp có thể bù đắp được cuộc sống khốn khó, thiếu thốn của mình trước nay. Mình ghi nhận những mong mỏi mọi người dành cho. Nhưng mình sống đâu phải vì lợi danh đó. Mình gạt đi hết, chỉ im lặng mỉm cười và tự có quyết định cho riêng mình. Vẫn luôn tin và mong ở một tương lai, chắc gần thôi, hai hay ba năm nữa, khó khăn hẳn còn nhưng yêu thương nhau, tôn trọng nhau, chia sẻ cùng nhau để cùng vượt qua mọi chuyện. Chuyện nhỏ hóa không có, chuyện to thành chuyện nhỏ ... vậy mà thời gian này, chỉ những chuyện rất nhỏ sao họ cứ nỡ xé to ra chi.
Con người mình tưởng mạnh mẽ nhưng mỏng manh, yếu đuối. Mã mà, Cũng mau nước mắt nữa. Nhưng yếu đến mấy, đuối đến mấy mình vẫn phải sống cuộc sống của mình. Nếu đã muốn cùng mình đi tiếp con đường phía trước thì phải hiểu hộ mình tính cách đó.
Mình đọc được ở đâu đó rằng, khi cuộc sống đẩy bạn đến những khó khăn đừng hỏi vì sao lại là tôi mà hãy nói hãy thử tôi đi. Nhưng trong chuyện này, riêng chuyện này mình vẫn hỏi vì sao lại là tôi? sao cứ phải là mình nhỉ? Sao cứ làm mình buồn vì những chuyện không đáng??
Rất khó để tìm được nhau nhưng rất dễ để lạc mất nhau. Đời là thế!
Đã từng mất đi một điều quan trọng, biết nuối tiếc, biết có lỗi, biết hối hận... mà sao không hiểu cho rằng, vẫn còn những điều quan trọng khác đó. Sao không trân trọng đi để rồi lại lặp lại điệp khúc nuối tiếc. Màu quá! Mình khinh!