Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Thừa thãi

Có lẽ những quan tâm của mình với bạn là thừa thãi,
Dường như mình trong bạn cũng là thừa thãi,
Mình đã sai ở điều gì mà khiến bạn nổi cáu lên như thế cơ chứ?
Mình ốm, mình nhắn tin cho bạn những mong nhận lại một câu hỏi han nhưng cũng không Bạn chỉ biết than van về công việc của bạn. Ừ, bạn mệt, bạn căng thẳng nhưng bạn có biết rằng mình cũng đang mệt lắm và dù mệt vẫn không ngừng quan tâm bạn?!
Đau đớn nhận ra nhiều sự thật khi tình yêu đang bước sang tuổi thứ 5! Nhiều khó khăn, chướng ngại đã vượt qua cùng nhau hà cớ gì vì chuyện bên ngoài bạn đổ lỗi cho tình yêu này.
Mình cũng từng có những lúc streess, cũng có những khi muốn đập tan, đạp đổ nhiều thứ nhưng những khi đó mình cũng không ngừng yêu , thương bạn. Vậy thì vì sao bạn lại không thể như thế với mình. Bên nhau không phải mọi thứ sẽ tốt hơn sao???
Mình thực sự đã vì bạn mà thay đổi, nhẫn nại hơn rất nhiều, từ tốn và điềm đạm hơn trước. Nhưng sao bạn cứ được đà làm tới, không coi mình ra gì?
Đừng làm quá nỗi đau của mình mà coi thường nỗi đau của người khác
Đừng làm quá khó khăn của mình và coi thường khó khăn của người khác,
Muốn nói với bạn lắm nhưng lại sợ....
Từ bao giờ mọi điều thật lòng nhất mình phải gõ với blog mà không phải là nói với bạn!
Mình thực sự rất buồn và cảm thấy mối tình này lung lay, chẳng thể có cái kết đẹp... Làm ơn, cho mình niềm tin đi bởi mình cần cuộc sống có cả mình và bạn!.



Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

Thủ thỉ

Mỗi ngày lại nhận thêm một tin không vui về sức khỏe của những người thân quanh mình, cảm thấy cuộc sống này mong manh quá, niềm tin và lạc quan cũng chẳng còn được như trước.
Mình vừa gợi một câu chuyện khiến ban buồn, mình cố tình gợi chuyện bởi thực sự mình cũng buồn và muốn được sẻ chia. Chỉ tiếc rằng ta không gần nhau để có thể vỗ vai hay ôm nhau lúc này mà chỉ biết gõ những con chữ qua dòng tin ngắn.
Mình thương mẹ bạn như chính mẹ mình, mình đã tự coi mình có thêm một người mẹ từ dạo ấy, thế rồi ông trời ông cũng lấy đi nốt người mẹ đó... Bạn đau, mình cũng đau không kém. Nhiều khi chỉ muốn, bạn cứ nhớ, cứ thương, cứ khóc nhưng hãy chọn thời điểm có mình bên cạnh. Đừng lặng lẽ chịu đựng tất cả một mình. hai mình bao giờ cũng tốt hơn mà phải không?.
Bạn bảo ngủ đi nhưng mình thừa hiểu chỉ là bạn đang muốn yên lặng một mình, rồi bạn sẽ khóc. Mình còn biết làm gì cơ chứ, mình không ở bên cạnh để ôm bạn thật chặt, nắm tay bạn thật chắc, đành để bạn "ngủ" theo những gì bạn muốn. Nhưng bạn à, bất cứ lúc nào tỉnh giấc hãy tìm đến mình, hay cả khi khó ngủ cũng có thể tìm mình dãi bày hết nỗi lòng của bạn. Mình có thể nghe và hiểu bạn mà.
Rồi cũng có những lúc mình như thế bạn cũng phải ở bên cạnh mình nữa nhé!
Mình biết, nhiều lúc mọi câu nói dù có an ủi tài tình đến đâu cũng không bằng một chút im lặng và cái vỗ vai. Mình cũng biết bạn đủ lớn để  hiểu và càng tin bạn sẽ mạnh mẽ vượt qua nó như cách mà bạn đã làm bấy lâu nay, kể cả tuổi thơ dữ dội từng qua mà có lần bạn mail cho mình.
Có nhiều khi buồn, mình thường lục lại đống mail mình và bạn gửi cho nhau, từ cách đây 3- 4 năm để đọc, mình đọc chẳng sót từ nào, cứ đọc đi đọc lại mãi mà chẳng chán. Mình trân trọng những gì đã qua, trân trọng những gì hiện tại và càng trân trọng tình cảm mà mình và bạn đang có. Thời gian này bạn hay nổi đóa, nổi khùng với mình kể cả khi mình ốm bạn cũng vẫn nổi khùng với mình nhưng mình kiên nhẫn với tất cả, mong qua khủng hoảng thời gian này bạn sẽ hiểu những gì mình làm. Để biết, mình trân trọng và mình thể hiện sự trân trọng đó thật sự chứ không chỉ một lời nói suông.
Ngày trước, mình và bạn nói chuyện không biết chán suốt ngày đêm, bây giờ nói một chuyện dài câu tí chút là bạn đã không vui, giọng xắng lên thậm chí quát um và không nói chuyện. Cũng chẳng hiểu hết được những gì đã khiến bạn trở nên như thế nhưng tin chỉ là trong khoảng thời gian ngắn này thôi. Mình vẫn hay nói thèm một chuyến đi chơi với bạn, ừ thì có phần ham vui thật nhưng chỉ là ham vui khi có bạn bên cạnh và thực tâm chỉ mong chuyến đi sẽ níu lại những kỉ niệm đẹp, trả bạn về với ngày trước, vui vẻ và thấu hiểu. Sẽ được thôi mà phải không?
Thôi thì cứ cố gắng vì nhau nhé.
Mình đang cố gắng và thay đổi rất nhiều để mọi thứ tốt lên hơn, mong bạn cũng hợp tác ...
Nhớ và thương bạn vô cùng! Hâm à.!



Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Nhất định phải là anh

Có những ngày lòng thấy chông chênh quá!
Sợ cái cảm giác không còn được vỗ về, thương yêu...
Sợ những mối quan hệ cuộc sống, công việc; những bận tâm, lo toan khiến anh dần xa rời em...
Sợ làm một điều gì, nói một câu gì quan tâm nhưng anh cho là thừa thãi..
Sợ niềm vui cố gửi đến anh trở thành nỗi bực dọc, phiền phức
Sợ những nhăn nhó, cau có thành thói quen anh mang về nhà
Sợ những lời hứa cứ trôi tuột về ngày xa,
Sợ lắm tình cảm nhạt phai...!
Sợ mỗi ngày, những nỗi sợ này  lại dày thêm.... Sợ lắm!

Hẳn là có nhiều người quan tâm và yêu thương anh, bởi anh là người tốt. Nhưng em tự tin để nói rằng sẽ chẳng ai yêu anh và quan tâm anh nhiều hơn em.
Mọi khó khăn vẫn đang cùng nhau vượt qua và em vẫn kiên nhẫn ở đây, bên cạnh anh, nín nhin và chịu đựng mọi sự khó chịu, cau có từ anh khi anh gặp chuyện không vui. Em chỉ mong mình là người có thể mang đến nụ cười và bình yên cho anh sau những mệt nhọc. Thế nhưng, dường như không. Khi em mới chỉ cất tiếng nói thể hiện cảm xúc, suy nghĩ của mình thì ngay lập tức bị dập tắt bởi ... "sao không thương anh, thời gian này anh rất căng thẳng đừng khiến anh mệt mỏi thêm..". Thế là em lại im lặng, chuyển đề tài. Nhắn tin, trò chuyện với anh nhưng nước mắt đã lã chã rơi từ bao giờ.
Đôi khi chỉ muốn anh vì em mà làm một điều gì đó, nhưng thực sự em cũng chẳng giám nói nhiều nữa.
Anh đang nhiều gánh nặng, nhiều nỗi lo, em hiểu và em đã tự quyết tâm với lòng rằng không vì những chuyện đó khiến ta xa nhau, em phải thấu hiểu và san sẻ với anh nhiều hơn. Chỉ cần có anh cùng bước thì với em mọi khó khăn trên đời này đều có thể vượt qua. Em mong anh qua nhanh quãng thời gian này, trả lại anh của ngày trước về với em. Yêu thương em nhiều hơn, quan tâm, lo lắng và hiểu em nhiều hơn.
Đôi khi, buồn quá, thu lu một góc phòng em lại nghĩ, mới chỉ bắt đầu công việc thôi anh đã thế liệu mai mốt khi công việc, cuộc sống không thuận buồm, xuôi gió; khi hàng tá việc phải lo từ nhà ra ngõ đến cơ quan liệu anh còn thế nào... Rồi em sẽ ở đâu trong anh. Nhưng rồi em lại nhanh chóng lắc đầu, gạt đi mọi suy nghĩ đó vì em tin bản lĩnh của anh sẽ kiên trì vượt qua và cân bằng được mọi thứ. Hơn cả, EM TIN ANH - tình yêu của em, người mà em muốn gắn bó cuộc đời còn lại.
Yêu anh và mong anh yêu em nhiều hơn thế. Bởi cô gái của anh bé nhỏ và mong manh lắm.
Lúc này, chỉ muốn cùng anh bay nhảy đâu đó, nơi mà hai đứa từng rong ruổi, chỉ vài ngày thôi cũng được... kiếm tìm lại cảm xúc yêu trong trẻo ngày trước, không vướng bận những lo toan cuộc sống, công việc. Lúc này, chỉ muốn anh xuất hiện ở ngay bậc cửa, chắc em sẽ nhảy cẫng lên và chạy lại ôm chầm lấy anh. Thật chặt...
Cố lên nhé anh! Và đừng quen có một người con gái vẫn luôn tin yêu anh!
Em có thể vì anh mà khóc không một lời oán thán; chỉ mong anh hãy hiểu giọt nước mắt ấy và nhất định anh phải là người lau khô giọt nước mắt cho em...! Được chứ?!
24/06/2015




Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

5/5

Chúc mừng sinh nhật Mẹ!
Nhà nhà ăn Tết đoan ngọ, mừng vui sum họp thì sáng ra con vẫn lăng xăng làm tin mẹ ạ :(
Bao nhiêu năm rồi, không có nổi một lần con mừng sinh nhật Mẹ trọn vẹn, tử tế. Con vẫn nhớ 5/5 năm ấy, ngày sinh nhật mà mẹ đau rồi đi viện ,,, rồi mãi mãi từ lần đó, không còn cơ hội cho con được sửa lỗi, được hiếu thuận với Mẹ!
Mẹ ơi còn điều gì con chưa tốt, chưa phải với Mẹ, còn gì chưa chu đáo, Mẹ hãy về trong những giấc mơ cho con biết, cho con được gặp Mẹ! Đừng ngưng dõi theo con mẹ nha! Niềm tin của cuộc đời con!

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Chữa đau

Cách hữu hiệu nhất để chữa đau là hãy vấp ngã thật nhiều, đau nhiều rồi quen, rồi chịu được cả thôi. Cứ chai lì mà nhìn, mà đón nhận, có đau đến mấy cũng giương mắt lên nhìn thẳng, tuyệt đối không được ngoảnh mặt đi, không được khóc thầm, không được che giấu. Vậy đi!
Rồi quen cả thôi!!!....

Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Về thôi

Khi một sáng nhận đến 4 lời chối thì nghĩa là lúc đó cần trở về, yên vị một ngày...
Chạy xe hàng chục cây số xuống cơ sở rồi người cần gặp đi vắng, quay về liên lạc để làm việc thứ 2 thì không được. Nhận thêm 2 cuộc điện thoại về sai sót trong tác nghiệp. Hẳn rồi bài đứng tên mình trước nên có gì thì phải gọi mình trước. Còn mình chủ quan tin đồng nghiệp nên đã không năm lại thông tin... lại có thêm một điểm trừ...
Ai cũng bảo cứ vui sống, cứ cố gắng rồi trời không phụ lòng người. Phải rồi, mình có chơi gì ác ổng đâu mà ổng phụ mình. Nhưng ổng cũng chẳng giúp mình cái gì nốt.
Về thôi... về nơi nào đó, cần mình, mình cần.
Về thôi, về với góc nhỏ để thở than và rồi lại bước tiếp
Mong ước về chuyến đi dang dở, và chắc sẽ còn dang dở mãi.
Đã trật một chuyến tàu quan trọng của cuộc đời. Người cứ đi, mình cứ đi, hai đường thẳng song song không bao giờ gặp lại...
Rồi lại tự huyễn hoặc lòng, tái ông thất mã. Cứ tự an ủi, AQ mình thế!
Cuộc sống có bao giờ dễ dàng. Thử thách này chưa qua thử thách khác đã tới. Dồn dập và nặng nề hơn trước.

CẦN LẮM - Hoàng Rapper
Cần lắm ngay lúc này 
Cần khóc cho vơi đầy 
Cần đi đâu đó xa chốn đây 
Cần khoảng không một mình 
Cần biến mất vô hình 
Cần lắm giấc ngủ yên bình. 

Người đã xa ta rồi, người bước đi quá vội 
Còn riêng ta trong đêm mịt tối 
Người để lại những nụ cười hờ hững 
Bỏ lại một người ở sau lưng. 

[ĐK:] 
Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ 
Có thể nào quay ngược thời gian 
Mà sao bao bết thương vẫn chưa lành vấn vương 
Gửi đợi chờ vào hư vô. 

Cố quên trong lòng, cố gắng nuôi hi vọng 
Cố giấu chôn sâu một niềm đau 
Càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu 
Miệng gượng cười, lòng đau gấp trăm lần. 

2. Cần lắm mưa bên thềm làm ướt đôi môi mềm 
Ngày qua khô héo đến mỗi đêm 
Cần lắm trên khung trời, giọt nắng nói đôi lời 
Sưởi ấm bóng tối rã rời. 

Cần lắm đôi tay gầy, chặn khẽ nước mắt này 
Chở che trong bao nhiêu nồng cháy 
Cần một người hiểu, cần một người yêu 
Cần một người dìu bước qua cô liêu. 
.....

CẦN LẮM 

Anh. Đôi khi em muốn anh cười
Bên em đi trong chiều buông nắng
Đưa em dạo quanh phố đông
Chọn một vài món rất xinh
Em như bông hoa rạng ngời
Là lá la là lá la…
Anh. Đôi khi em muốn đi xe đạp trong công viên nhiều màu xanh
Cuộc đời là những bức tranh lặng nhìn để em vẽ anh trong con tim nhỏ xinh

Hỡi anh yêu người em luôn mong nhớ
Từng đêm xuống em nguyện cầu mãi có nhau
Con tim em khẽ cười khi anh yêu chân thành
Đừng nói rời xa nhé anh




Thứ Hai, 8 tháng 6, 2015

THỜI GIAN CÓ ĐỢI CHỜ AI

Khi đã tự mình vượt qua những cô đơn

Người ta trưởng thành hơn để cảm nhận về cuộc sống

Nhưng trái tim lại khô cằn trống rỗng 

Người ta khóc - cười chưa hẳn đúng với lương tâm

Chói chang mùa hè thì tìm đến những bóng râm

Chống chọi với mùa đông lại ước chi một tia nắng ấm

Trong cuộc sống của chính mình còn cảm thấy đời lạ lẫm

Thì tránh sao khỏi bàng hoàng khi đối diện với trái ngang.

Người ta muốn đời mình rộng bước thênh thang

Nên luôn sẵn sàng phá tan con đường người khác

Bỗng một ngày họ thấy mình đi lạc

Chợt lại thèm dẫn dắt một bàn tay.

Người ta cứ mơ màng nửa tỉnh nửa say

Một ngày mưa bay đưa tay lùa tóc bạc

Lại thấy thèm một thời trẻ trung xa lắc

Nhưng thời gian có vì ai...mà trở lại bao giờ.!

HỮU DUYÊN



Cáu bẳn

Triền miên là những ngày dễ dãi với bản thân, nằm ườn ra đó; không cố gắng, không tha thiết, không mong chờ,,,, không gì cả. Nổi khùng, nổi xung với mọi thứ xung quanh, kể cả một cái bút tắc mực mình cũng sẵn sàng ném phăng nó qua cánh cửa mà không thèm do dự. Vứt xoẹt cuốn sách vào góc phòng không thương tiếc. Đến cái điện thoại tội nghiệp cũng bị hành hạ...
Vẫn chưa thể lấy lại cân bằng sau tất cả. Vẫn chưa lấy lại được phong độ dù trong lòng đã quyết tâm biến đau thương thành hành động. Muốn mấy cái đứa hả hê vì thất bại của mình phải trắng mắt ra, phải tròn mắt mà nhìn..
Thực tình, những ngày này chỉ muốn đi đâu đó vài ngày, vài ngày cuối tuần thôi cũng được, đến một nơi nào đó, dẹp hết những chán nản vào một góc.. đi để trở về, khác hơn, trưởng thành hơn, vui vẻ hơn và lấy lại mình của trước đây. Hiểu chuyện hơn. Bản lĩnh hơn. Lì lợm hơn và cười thật tâm nhiều hơn...........

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

Khốn nạn!!!!!!!!!

Cuộc sống khốn nạn, chỉ là bây giờ mày mới biết thôi.
Hoàn cảnh của em không sai, năng lực của em không sai nhưng cuộc sống là thế, còn có nhiều lý do khác mà mình phải chấp nhận rồi cố gắng.
Đó là công bằng rồi. Em ngoài năng lực, nhiệt tình chẳng có gì... Tiền không, mqh không, ... nên thế là công bằng. Em phải cố gắng hơn, vì đường mình đi còn dài
Em làm rất tốt, rất tích cực, rất đủ thứ NHƯNG ...
Cố gắng hơn em nhé, rồi sẽ đến lượt em...
.... Những ngày này nghe nhiều mấy câu quá đó mà chán ngán. Đúng là khốn nạn thật.
Không cố gắng, không chấp nhận thì còn làm được cái quái gì cơ chứ. Mình chỉ là một con kiến cô độc trong xã hội tiền, vị này.
Hỏi có ức chế không, có buồn không? mình có tim và có óc mà, hỏi gì hỏi ngu thế??!!!
Sao cứ phải thách thức mình chi lắm rứa đời ơi, mình khổ rứa đủ rồi. Cho mình một cuộc đời bớt sóng gió có được không.
May vẫn còn Lê để mình được kể lể và khóc lóc thoải mái. Nhưng rồi sau đó mình lại phải cười phải hát. Có ai mà đau vẫn hát vẫn cười không, có ai phải thế không hả trời.
Những hố sâu mình bị rơi xuống rồi lại tự mò mẫm, dò giẫm leo lên trong nước mắt và mồ hôi, tủi cực. Không thể chia sẻ cùng gia đình, người yêu... là một điều gì đó không định hình được nhưng chỉ khiến mình chịu thêm vết thương, vết xước.
 Thực sự, giai đoạn này chỉ muốn chết đi. Coi đó là sự trốn chạy của một đứa yếu đuối, thiếu ý chi cũng được. Nhưng mình không thể chịu đựng hơn được nữa. Quá mệt mỏi và bế tắc.
Đến một câu chia sẻ của người mình mong cũng không có. Đến một chút sống thật với bản thân cũng không được. Buồn mà mặt lúc nào cũng phải hồ hởi, vui vẻ...
Họ vốn dĩ có coi mình là gì mặc những nỗ lực không ngừng nghỉ ......


Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

Đừng quên mất rằng em là con gái

Anh quên mất rằng em là con gái, muốn yêu anh và muốn được anh yêu
Em không biết chúng mình sẽ ở bên nhau bao lâu, có thể là mãi mãi, cũng có thể sẽ chỉ là một khoảng thời gian. Nhưng em chỉ xin anh, những ngày chúng mình yêu nhau, anh hãy để em cảm nhận được rằng anh đang yêu em thật, đừng bắt em phải đợi, đừng để em giận hờn, đừng để sự vô tâm khiến em rơi nước mắt, đừng im lặng khiến em sợ hãi, cũng đừng nặng lời khiến em phải chịu tổn thương.
Anh quên mất rằng em là con gái, dù mạnh mẽ đến đâu cũng muốn có người quan tâm, muốn có người gọi thức dậy vào mỗi buổi sáng, chở đi dạo phố vào những buổi đêm, trước khi đi ngủ nhận được dòng tin nhắn "Chúc em ngủ ngon".
Anh quên mất rằng em là con gái, dù em có sống khép kín đến đâu, cũng muốn cả thế giới biết được em là người yêu chính thức của anh, có thể công khai nắm tay đi giữa phố, sánh bước bên nhau trên những con đường, em sẽ hạnh phúc biết mấy, khi anh giới thiệu trước mọi người em là người yêu của anh, người mà anh yêu nhất.
Anh quên mất rằng em là con gái, em không thích đợi chờ, không thích nhắn tin 30 phút mà chưa nhận được tin nhắn trả lời lại, không thích em gọi đến 10 cuộc mà không có người nghe. Em vừa bực, vừa lo, lại vừa sợ, sợ không biết anh có đang gặp chuyện gì không? Tại sao em gọi nhiều thế mà anh lại không chịu nghe lấy một cuộc?
Anh quên mất rằng em là con gái, em rất sợ bị tổn thương. Em muốn được dựa dẫm, được người đàn ông của mình che chở. Nếu có xảy ra những cãi vã, cho dù ai là người có lỗi, anh có thể vì em, hạ mình một chút mà làm lành trước được không? Em giận dỗi, cũng chỉ mong nhận được câu dỗ dành từ anh mà thôi.


Anh quên mất rằng em là con gái, thường rất hay lo sợ, sợ rằng một ngày anh sẽ không còn ở bên em, như vậy sẽ thật kinh khủng đến nhường nào. Em không biết chúng mình sẽ ở bên nhau bao lâu, có thể là mãi mãi, cũng có thể sẽ chỉ là một khoảng thời gian. Nhưng em chỉ xin anh, những ngày chúng mình yêu nhau, anh hãy để em cảm nhận được rằng anh đang yêu em thật, đừng bắt em phải đợi, đừng để em giận hờn, đừng để sự vô tâm khiến em rơi nước mắt, đừng im lặng khiến em sợ hãi, cũng đừng nặng lời khiến em phải chịu tổn thương. Vì em dù mạnh mẽ thế nào, cũng chỉ là một người con gái, yêu anh, và sợ mất anh.
Tác giả: Chân Ngắn