Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

Ký chuyện mình


12/03/2012 06:32 pm


Là chuyện mình, chuyện mỗi ngày vẫn trôi qua và mình vẫn ùa vào với những học thi, với bạn với bè...
Là những phấn đấu và nỗ lực để luôn ngẩng cao đầu mà sống. Mình đang làm được đấy thôi! Có đứa em, chị ơi em ước được như chị, ngưỡng mộ chị quá chừng. Nghe những câu đó, vui nhưng cũng thấy xấu hổ, ôi, ngưỡng mộ mình sao? có gì đâu, cố gắng chút thôi em sẽ đạt được nhiều thành công thôi mà.
Hôm qua, vẩn vơ bởi thấy sao bạn mình may mắn đến vậy, mọi thứ đến dễ dàng quá vậy còn mình chật vật rồi đôi khi vẫn nhận những trái đắng. Thôi thì tự động viên. Gắng lên. Những thành công và niềm vui nhất định sẽ đến bởi mình đang không ngừng nỗ lực.
Hà Nội, đã lạnh đã mưa đã rả rích. Hết ới ơi vì sau mãi tháng 11 mà vẫn nắng chang chang. Mùa lạnh, đòi mình phải ấm lên, tự mà ấm lên. Tự vươn mình tìm nắng, thoát khỏi những ảm đạm trong lòng. Hề chi! Rồi mọi buồn phiền sẽ qua! Không đáng phải không nào.
Từ bỏ đi một vài thói quen yêu thương, có thể bẵng đi mấy hôm cũng có thể là kéo dài mà rồi lập thành một thói quen mới... không đợi chờ, mong ngóng, không thổn thức yêu đương. Hóa ra, mình cũng giá băng vậy.
Không buông, không bỏ, không nắm giữ cũng chẳng níu kéo chi. Thôi thì tự nhiên đi cho nhẹ lòng.
Mong một niềm vui nho nhỏ cho mình ấm những ngày đông này với. cứ như những ngày trước... thấy thích làm sao.
Ơ ơ... nhớ ra. sinh nhật đã qua, nói hay thì là tuổi mới nói thiếu hay thì mình già thêm. Mốc mới của cô gái trẻ. 21 rồi đấy!
Sống xứng đáng bởi mình được sống nhé! Yêu!

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

Nhà riêng nỗi buồn



     Lâu lâu không về với blog, cũng tại mình lười, mình chăm chăm vào việc gì í chứ chẳng phải mình bỏ rơi ngôi nhà này đâu. Có những chuyện vui nhưng giờ lại ko có hứng kể với blog trong khi đang buồn thế này.  
 
    Đã bao lần bảo hãy thẳng thắn với nhau nhưng cậu với mình không thể. Điều mình  muốn nói với cậu, mình đã nói và cách cậu đối xử lại là im lặng, lặng im. Mình buồn lắm cậu à, Mình  biết cậu đang mệt, đang khó chịu, mình muốn chúng ta vui vẻ mong cậu quên đi thế nhưng mình làm ko tốt rồi thì phải.
    Cũng chẳng phải mình là đứa hay suy nghĩ linh tinh  như cậu nghĩ đâu. Cái chính là ở cách cậu nói đấy thôi. Cái cách cậu nói làm người khác buồn, đau lòng và có lúc như tát nước lạnh vào mặt mình ấy. Có thể cậu không nghĩ thế nhưng cái hiển hiện trước mắt, cái văng vẳng bên tai lại là thế cậu à.
     
       Một tin nhắn muộn màng  sau lời nói tuyệt tình dù có vớt lại tình cảm thì vô hình nó cũng để lại trong tớ một vết hằn, Mình không muốn chúng ta như thế này chút nào. Muốn mail cho cậu. muốn nhắn tin nói rõ với cậu lòng mình lúc này nhưng tự trọng của một đứa con gái đã kìm tớ lại. Chính cậu đã im lặng, đã không muốn nói chuyện với tớ. Hôm nay tớ hơi mệt, hơi buồn chút vì việc lớp, việc khoa tớ cần lắm lời động viên chia sẻ thế nhưng im lìm... Cuộc gọi nhỡ từ vài số lạ, tin nhắn của người bạn mới quen và tuyệt nhiên ko có cậu trong đó.
      Cậu à, tớ đang buồn lắm, thất vọng ... thời gian chúng ta quen nhau đâu ngắn đến độ chỉ chút chuyện đã làm ta xa nhau. Cậu đã quên rồi những lời hứa, những giao hẹn của hai đứa mình rồi. Mình mình thực hiện lạc lõng và chơ vơ , trơ trọi lắm!
     Những dòng này rồi lại mình gõ, mình đọc cậu sẽ chẳng biết đâu mà. Nhưng biết sao được, mình ko ép ai, mình đâu độc quyền ai...phải nghe mình nói, phải đọc những gì mình muốn khi người ta ko ưng.
   
      Chỉ biết nói cảm ơn blog. cảm ơn những người bạn, người chị ở ngôi nhà này mình quen đã luôn đồng cảm, động viên mình dù chúng ta chưa lần gặp mặt. Yêu lắm!