Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Cả nhà bên nhau

         
                      

Dì à! Cháu nhớ dì của cháu quá. Chiều nay gọi điện về cho dì chỉ muốn khóc luôn thôi. Muốn lao về ngay bên dì. Muốn được ôm dì ngủ. Muốn lon ton bên dì như lúc ở nhà,
Dì chăm sóc gia đình mình với bao gánh nặng, dượng lại hay ốm đau...  bao nhiêu việc lớn việc nhỏ trong nhà một tay dì lo toan đã thế còn lo thêm cho hai đứa cháu côi cút mẹ, thiếu hơi ấm cha.
Đứa cháu học xa chắng mấy khi về nhà được, nhưng cứ về thì y như rằng điểm danh nhà dì suốt thôi. Bao nhiêu món ngon dì dành cháu gái, biết cháu thích ăn món gì dì đều tất bật chuẩn bị. Cháu là đứa lười ăn, có ăn được mấy đâu nhưng dì thì chuẩn bị thật nhiều rồi liên tiếp gắp thức ăn  vào bát cho cháu, cứ bảo ăn đi ăn đi. ... Chén cơm trên tay cháu run run dì có nhận ra.?! Chỉ muốn bật khóc ngay thôi nhưng lại nén lòng.
Dì là người hiểu rõ nhất tính cháu. Mỗi khi nhà có chuyện gì xảy ra, dì đều gọi nói chuyện với cháu trước. Cả nhà có thể giấu cháu nhưng riêng dì thì không. Dì luôn cho cháu một khoảng thời gian chuẩn bị tâm lý, cũng là người phân tích cho cháu rõ để nhìn nhận mọi vấn đề. Không có dì chắc cháu sẽ là đứa con gái ngang tàng, nóng nảy lắm.
Từ ngày mẹ đi, chị gái và dì chính là người mẹ mà ông trời đã cho cháu để bớt hụt hẫng. Dì à, cháu cầu mong dì luôn khỏe mạnh, luôn vui. Cháu sẽ là con gái của dì nhé! là người con gái cả nhà mong chờ. Dì không có con gái ruột nhưng đã có cháu này.
Dì sinh được 4 người con trai, bốn anh cưng chiều cô em gái lắm. Chẳng bao giờ anh quát nạt hay nhăn nhó gì, anh nghiêm thì nghiêm thật nhưng cũng vui tính. Cứ chọc cho cháu vui thôi, các anh động viên cháu nhiều. Cái lần cháu ốm, giấu chị, chỉ điện về với gì gì sốt sắng gọi anh. Anh qua nhìn cháu như con mèo ốm nằm đó, anh cố làm cháu vui đó dì. Có anh một lúc, cháu cũng thấy đỡ mệt. Các anh hiếu thảo, đối tốt với dì dượng cháu vui lắm dì ạ. Hôm trước cháu gặp anh hai, anh nay gầy hơn, lăn lộn với đời bao nhiêu. Cháu thương anh. Hai anh em cùng thành phố nhưng lâu lâu mới cà phê được một lần thế thôi. Lâu lắm cả mấy anh em không có những lần cùng nhau đón giao thừa rồi. Cuộc sống cuốn mỗi người đi một ngả và cả đến cái thời khắc giao thời đó cũng chẳng về đoàn tụ đủ đầy. và cháu cũng phải tự lập lên thôi, đâu bám víu nũng niu dì và các anh như trước được nữa.
Dì ơi, cháu của dì sắp mang quà về tặng dì, cha và chị rồi đó. Nhưng tết nay cháu mới mang về được cơ. DÌ chờ nhé! Thành quả năm rồi của cháu đấy.Năm nay năm cuối rồi, cháu sẽ nỗ lực hơn nữa. Cháu yêu dì!

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

30 ngày nhớ!

              
Ta lại trở về đây với mi, blog à^^       
Một tháng hè trôi qua với bao câu chuyện, bao kỉ niệm đáng nhớ. Mùa hè cuối của thời sinh viên rồi nhé. Hè năm sau ra trường bước vào guồng quay mới của cuộc sống - xin việc, đi làm... chưa định hình được lúc đó mình sẽ như thế nào, làm gì, ở đâu??? mơ hồ một cõi, càng nghĩ càng thấy mờ mịt.
       30 ngày qua, được về với yêu thương. Vẫn là câu nói này KHÔNG ĐÂU BẰNG NHÀ MÌNH. 21 tuổi nhưng về nhà vẫn có lúc nũng với chị, vẫn "cười duyên" với chị, vẫn í ới chị ơi giúp em tí này, chị ơi lấy hộ em cái kia, chị ơi chuyển kênh đi em thích xem tom and jerry... ti tỉ điều chị ơi và chị vẫn hết lòng vì cô em gái ngang bướng. 30 ngày nhưng ở nhà chắc chỉ được nửa thời gian ấy. Chẳng giúp gì nhiều được cho anh chị. Dạo này chị lại hay ốm, vừa thương vừa giận chị nhiều lắm...
       30 ngày qua, trích ra 10 ngày vào Nam với góc yêu thương khác, Ở đó có gia đình cậu ba, có những đứa bạn thân thiết của mình. Thời gian ngắn nhưng thế cũng đủ làm mình vui nhiều. Đã lâu lắm không gặp lại mọi người. Bạn mình, đứa đi học, đứa đi làm... thương nó! bao nhiêu suy nghĩ, lo lắng. Vào Nam gặp cô em gái cũng nhờ blog này mà quen em. Vui nhiều lắm nhưng bà chị là mình cứ luyên thuyên đủ thứ chuyện với bạn bè không có nhiều thời gian nói chuyện với em. Xin lỗi nhé em gái, hứa với em nếu có lần tới vào đó sẽ có khoảng không riêng cho chị em mình.
       Nhà cậu. à không gia đình cậu năm nay có thêm thành viên mới, chàng rể ra mắt đông này sẽ cưới cô con gái đầu. Mình yêu cậu. Cậu vui tính và thương mình nhiều lắm lắm. Muốn được ôm cậu quá đi cậu của cháu ơi!
       Hè qua, còn có một kỉ niêm mãi mãi mình không bao giờ quên, Đó là những ngày làm giám thị 2 coi thi khối C. Ban đầu áp lực lắm, lo nhỡ xảy ra sai sót gì thì chít vì kỉ luật nhưng may thay mọi việc suôn sẻ. Các thầy cô giám thị 1 đều là những người vui tính và thân thiện. Các em nhìn mình, đứa chào chị đứa chào cô. Thấy vui chi lạ. Tranh thủ lúc chưa vào thi chuyện trò với mấy em, mình dặn dò cứ như người lớn í. Có đứa còn khôn lỏi, chất vấn cô giám thị ...hì hì ,mong thời gian tới sẽ gặp lại những gương mặt í trong sân trường báo chí. Có em lúc thi xog ra gặp mình ở cổng còn, em chào cô, rồi thì "ơ ơ cô này vừa trông thi mình". "Thôi, thôi chị thôi em ạ, hì hì, mai mốt vào cùng khoa chị cũng nên í nhỉ, cố gắng những môn sau nha". ..,  Mình ham hố lắm í, vừa muốn đi tình nguyện nữa cơ, hè cuối rồi muốn làm thật nhiều nhưng không có thời gian. Đành nhìn các bạn khoác lên vai màu áo xanh tình nguyện mà tiếc nuối... buồn buồn,
         Hè này mình cứ như sóc bay, đi đi về về suốt. Mệt. Buồn vì không có nhiều thời gian bên ấy. Biết ấy thương mình, không muốn mình đi lại thế nhiều đâu nhưng tại mình, việc đi vẫn phải đi làm lỡ bao lần hẹn... Mình tệ quá!~ giờ thì xa nhau thật rồi. Vẫn tin yêu và nhớ tới nhau ấy nha.
 .....