Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Lặng yên



Em lặng yên nhìn em, nhìn dòng nước ngược. 
Lặng yên một chiều đếm giọt  nhớ thương
Nước cứ trôi du thuyền ra sông rộng
Em buông mình mặc nước đẩy tương tư.

Lặng yên nhìn. Em nhìn gió đuổi mây,
Mây lang thang đến miền xa thẳm ấy
Không bên mây gió còn là gió nữa?
Hay một mình ngẫm lại cổ tích xưa...

Lặng yên nhìn. Em nhìn nắng đuổi mưa,
Mưa đi đi cho  lòng thôi ủ dột
Trôi giùm em ngột ngạt cuộc đời
Cho thôi rơi hạt lệ  ướt  nhòe mi

Lặng yên em.
Đừng chạm tay vào hư hao ngày cũ
Đừng tan vào những ảo mộng xa xôi
Lặng yên em. 
Một mình về với biển
Thủy triều xô  sóng vỗ về em....
 Lặng yên em...

Phù ù ù ù


10/24/2012 08:14 pm

Mới chỉ là nửa ngày trôi qua nhưng có không ít rắc rối khiến mình để tâm hơi nhiều. Tim blog méc vậy.
Là chuyện lớp, chuyện bạn...
Mình đã chuẩn bị, mình đã cố gắng. Quan điểm luôn là làm tới nơi tới chốn hoặc sẽ ko làm chứ mình không chọn cách làm qua loa, đại khái. Mình còn hạn chế, mình còn khiếm khuyết nhưng mình không đáng bị nghe những lời nói đó. 
Có những hiện tượng, sự việc không tốt xảy ra trogn xã hội. Nhận ra để sửa là tốt chứ sao lại gò ép đến thế. Phải im lặng. Phải nén. Mình thực sự sợ rồi. Với một đứa thẳng tính như mình thì làm sao mình có thể im lặng được như thế. Căn bản không cho mình có cơ hội được nói mà đã phủ đầu luôn rồi... biết phải làm sao???
Bạn. Chúng ta là bạn quen biết, chúng ta vẫn cười đùa nhưng tuyệt đối chúng ta không thể nào thân thiết. Phong cách sống, lối sống của bạn khác tôi. Chúng ta khác nhau. Chúng ta vẫn có mối quan hệ ràng buộc mà không phụ thuộc, Bạn có con đường của bạn, tôi có con đường của tôi. Bạn đang thành công và may mắn hơn tôi nhưng chưa chắc tôi sẽ không thành công đâu. Nên đừng nhìn nhau bằng ánh mắt ấy, Ừ, tôi sao có đủ đẳng cấp mà  "đú" được với bạn mà nói đúng hơn là tôi không bao giờ phải đú kiểu thế,, tôi sống cho tôi vì tôi vì những người luôn yêu thương, quan tâm tôi chứ tôi chẳng phải sống theo ai cả. Tôi vẫn ngưỡng mộ bạn ở một vài điểm nên xin hãy cứ cười tươi một cách thật sự để tôi vẫn có thể quý bạn như thế. Xin lỗi phải dùng câu này nhưng tôi thấy hợp với bạn "qua cầu rút ván".
Thực sự, ức chế! Chỉ mong sao những rắc rối  dừng lại ở đây, khi mình đặt dấu chấm .
Chào nhé! Mình cần đón những niềm vui mới ^^ phù ù ù ù ù ù ù ù ........

Khoảng lặng


Lặng!
Vẫn ngóng một thông tin nào đó – từ  m. Rằng m đang làm gì, có nhớ tới mình ko? Cứ hãy việc ngóng và sẽ chẳng có gì đưa lại đâu. bởi do mình chọn sự im lặng và “chạy trốn”. Mình ko rõ mình đang làm gì nữa. Biến mất một thời gian ư? Để làm gì? Khi thực sự trong lòng dùng dằng nhiều nỗi. Có có không không mà không thể quyết định để rồi im lặng cho cả hai.
Tâm trạng của m lúc này thế nào, mình có thể biết được đâu. Mình làm m thất vọng và buồn nhiều quá rồi. Mình ko như m mong. Mà thực , mình đâu muốn thế. Mình đã cố gắng lắm, nhưng m không hiểu cho tâm trạng của mình, tâm lý của mình. Trước nhiều chuyện lắm cơ mà, trước líu lo cả ngày không hết chuyện cơ mà. Giờ thì , không có gì nói cả. M muốn hỏi han mình, mình trả lời rồi thôi. Mình cũng muốn lắm, nhưng mình không thể nào dửng dưng như thế được đâu. Thà mình cứ ép lòng mình nín lại, ko nói gì thì hơn là những câu nói vô thưởng vô phạt kiểu thế. Chỉ làm nhau buồn thêm.  Những quan tâm, yêu thương mong hiểu cho mình. Mình vẫn là mình của trước đây thôi. Mình vẫn luôn yêu m như thế và hơn thế. Chỉ có điều. Thời gian này. Mình yên. Một mình riết cũng quen. Được quan tâm, chiều chuộng quá có khi làm mình hư, mình yếu đuối.
Có lần cãi nhau với đứa bạn, bạn bảo bạn cô đơn còn mình khăng khăng ko ai đi đường một mình, chỉ có điều bạn có nhận ra  ai kia đang im lìm, thầm lặng dõi theo bạn không thôi. Rồi bạn cũng đồng ý bởi mọi người vẫn luôn quan tâm bạn, bởi ít nhất vẫn có đứa đang nghe bạn nói và đang nói bạn nghe. Vậy là chúng ta lại vui vẻ. Còn mình, giờ đang tự cô lập mình, đang tự đi và gạt phắt không cho ai đi cùng. Mình cố chấp, bảo thủ, ngang bướng đến thế rồi cơ à? Sao lại thế, mình ơi?!
BÃO HÒA. Nguy hiểm và tai hại nhưng sửa ko nổi. Chẳng ai hiểu hết được ai, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng mình để rồi cứ như hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ cắt nhau. Buồn ko m? Mình thì buồn lắm! Muốn viết nhiều lắm, muốn cập nhật một trạng thái dày đặc những con chữ nhưng rồi nghĩ lại. Thôi, chẳng để làm gì đâu mà. Lại len lén dấu suy nghĩ của mình trong nhưng entry blog, ở đây mình trải lòng đượcnhiều hơn, không chớp nhoáng như ngoài kia…  Ừm, mình lại quay lại thời gian cũ rồi.  Mình chọn im lặng! Nói ít đi, nhưng cái đầu không ngừng nghĩ về m, về những gì đang diễn ra. Nghĩ nhiều hơn nói!
Hà Nội, cuội mùa, cuối thu... và ngày thứ bảy ngập nắng.
Thèm một ly cafee nâu đá cho chính tay m pha!
                                                                                                   http://blog.yimg.com/1/1FX2t097s59z.mAbazi7DrmJkddh3mjyWXUqm5eI5j590KpVk_aXXQ--/76/l/KwBgeP7HYuNOXuNj9ckO_w.jpg
                                   




Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012

Em chẳng là ai


Đọc thơ người muốn viết một cái gì đó cho ta

Em chẳng biết làm thơ
Không biết xếp con chữ
Em chỉ biết đặt ở đó - lòng em chung thủy
Có anh và chữ, có nhớ và em.

Em chẳng là thi sĩ
Múa bút nên vần nên nhịp
Em chỉ là em - nụ cười ngày nắng
Là em tuổi đôi mươi sắc trắng ngây thơ

Em là em của những mộng mơ,
Biết yêu anh, biết nhớ, biết chờ
Biết buông tay khi mình không thể
Và níu lại những gì thuộc về em.
 
Em chẳng là ai chỉ là em!
Là gió mong manh thổi hương cuộc đời
Là sắc nắng tô thắm màu thế giới
Là cơn mưa cuộn chảy những ưu tư.

Em chẳng là ai chỉ là em!
Dạt dào khi yêu, se sắt lòng khi nhớ
Vui em cười, khi buồn sẽ khóc
Cháy hết mình với lửa đam mê.

Em chỉ là em chẳng là ai,
Chẳng là ai em chỉ là em!!!