Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

20.10.2011



  Cứ hay nghe than vãn sao 20.10 mà không có hoa, có quà. Đó là điểm chung của nhiều người. Thế nhưng  nhìn lại xem trong ngày đó con gái  ngập tràn trong  ngàn tin nhắn, cuộc gọi, lời chúc mừng còn gì. Đó là chưa kể những quan tâm cực đáng iu từ nửa kia của thế giới.- là những nhường  nhịn, đỡ đần, là yêu thương.
          Mình khác, không phải vì mình có hoa hay quà  mà chỉ đơn giản mình thấy mình đang được đón nhận  ngày lễ kỉ niệm, được sống trong không khí đó. Đi học, bước ra xã hội bên ngoài những ngày lễ mới mang giá trị của nó còn như ở quê 20.10 vẫn chỉ là một ngày bình lặng trôi qua với hàng tá công việc đồng áng, bếp núc. Dù rằng vẫn biết nhưng không ai chào đón. Có chăng là những đứa con ở xa sống tình cảm gọi điện về chúc bà, chúc mẹ, chúc chị. Nhỏ bé thế nhưng sẽ đem lại niềm vui lớn lắm. Đừng chỉ biết chúc bạn gái,chúc bạn mới quen mà quên cuộc gọi quan trọng nhất dành cho  MẸ. Một tin nhắn có thể sent to cho tất cả nhưng hãy biết dừng lại để gọi về nhà. Mà cũng không chỉ ngày đó mới gọi mà mỗi ngày hãy như thế đơn giản chỉ là bố mẹ ăn chưa? Mẹ hôm nay làm về không ạ? Tối nay bố mẹ ăn món gì cho con ăn với?  khi hãy còn có cơ hội thì phải nắm lấy từng phút giây nhá!
         Giản đơn nhưng không phải ai cũng làm được. Nói lời yêu thương sao phải  ngại, phải xấu hổ !
(ừm, gửi lời xin lỗi tới mấy đứa pạn hum qua đã gọi cho mình nhưng mình cố tình để nhỡ... có lí do cả)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét