Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

21/11/2011



    Tháng 11 ngọt ngào!
    Vậy là đã qua tuổi 20 rồi. Sinh nhật năm nay đầy ý nghĩa, vui với những kí ức không thể nào quên. Nhớ mãi, ước gì mỗi ngày trôi qua đều được như thế!
  Cảm ơn anh trai đã hát và thổi sáo em gái nghe,
  Cảm ơn L. Về buổi tối hôm qua, cảm ơn cái bánh kem nhỏ xinh mừng sn tụi mình,
  Cảm ơn mi, con bạn thân của tau về lời chúc, về micky dễ thương. Nhớ mi rùi, đã lâu t với m ko gặp.
  Cảm ơn những tin nhắn mà các you đã gắng thức muộn để chúc h lúc 00h,
  Cảm ơn những quan tâm của mọi người ở fb, ở tx.
  Cảm ơn gầy vì dòng tin của mi. ừ, vì chúng ta là bạn những người bạn tốt mi nhỉ! mãi thế!
  Cảm ơn muctim online, cảm ơn Tài Hoa trẻ đã cho mình thêm 2 bất ngờ vào những ngày đặc biệt này.
  Cảm ơn.... đã vì ch.
  Hạnh phúc là đây mà. nhiều nhiều lắm những lời cảm ơn tự đáy lòng mình h muốn gửi tới mọi người.
  Còn giờ, mình đang rất buồn, thấy có lỗi vô cùng. M vì mình mà ốm, ốm nặng, m phải nhập viện rồi. Lòng mình như có lửa, chẳng tập trung làm việc gì, chẳng cười đùa nổi. Vì muốn mình vui thôi đó mà m đã cố gắng để giờ bị như thế. Hôm nay, m cứ nhắc đi nhắc lại cái từ chết chóc làm mình đau. M có biết mình chỉ vui khi m vui, m khỏe. Xin lỗi m, m không muốn mình khóc - mình đã cố không khóc, mình đã ngước mắt nhìn lên để nước mắt thôi rơi nhưng không được m ạ. Nó không nghe mình, mình không khóc đâu mà nhưng sao nước mắt cứ rơi. M biết không, nhớ m nhiều lắm, thương m nhiều mà chẳng thể giúp gì. Lần thứ ba trong đời nhìn người thân chịu đau, chịu mệt  mà chẳng thể giúp gì. Mình tồi quá. Ước gì lúc này mình được ở bên m, chỉ nhìn m thôi để đỡ chút lo âu, thương nhớ.   Nhưng không thể đâu mà. M xa mình lắm rồi. Hi vọng giờ này m đã ngủ. Ngủ ngon đi m với những giấc mơ bình yên chứ đừng như mấy hôm rồi. M không ngủ được, ăn cũng không được  nữa. Biết m mệt lắm nhưng m à, cố lên được không. Gắng lên. Mình tin với ý chí, nghị lực sẵn có m sẽ vượt qua được như m đã từng thôi mà. Có mình luôn bên m đó. Nắm chặt tay m cùng m trải qua. M có biết lỗi m lớn lắm không? sao m cứ như thế chứ? ốm với đau suốt thế là sao? m ko chịu giữ lời hứa gì cả, mà m còn có trọng trách nặng nề đó, m ốm để mà thoái thác đó à. Mình không cho đâu. Muốn chuyện trò với m để làm m vui nhưng cũng không muốn sợ m mệt.
Hôm nay khi ngồi trên tuyến bus, mình nhắm mắt để ngẫm về những gì đã qua, để không nhìn lại con đường ấy. Nhưng càng cố không nghĩ càng nghĩ nhiều hơn. Sao lại thế chứ? đi bus rồi lại một mình dong duổi trên con đường đầy gió, thấy lạnh trong lòng. Buồn. Chợt nghĩ thôi thà cứ để mọi thứ giản đơn, bình lặng trôi đi như trước nay vẫn thế sẽ tốt hơn. Niềm vui chợt đến rồi chợt đi làm mình hụt hẫng quá. Lấy lại thăng bằng không phải là điều dễ.
    Dòng cuối entry này mình chỉ muốn dành tất cả cho m. M ơi, mình cần m vui khỏe trở lại. Cần cái nắm tay thật chặt, cần bờ vai, cần m để mình sớt chia vui buồn nữa đó. Chắc chẳng bao giờ m biết được những dòng này mình viết đâu. mà m cũng đừng biết, quan tâm lo lắng mình dành cho m mong m tự hiểu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét