Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

Cảm ơn anh cho em được khóc


Chiều. 
Những con đường.
Những bước chân.
Những câu chuyện.... đứt quãng !!!!!!!!!!!
Anh hiểu em nhiều hơn em tưởng còn em vẫn ngây ngô, ngờ nghệch với những suy nghĩ của mình. 
Cảm ơn anh cho em được khóc. Thực ra em đã cố ngước lên trời để nước mắt không rơi nhưng bầu trời chiều nay xám xịt một màu mây. Lòng em ủ dột. Em... anh... Chúng cứng đầu hơn cả em, lăn nhẹ qua khóe mắt, vuốt nhẹ qua đôi má em và rơi vào tầng không. Sau những giọt nước mắt, lòng nhẹ bẫng .
Em  đã muốn khóc, òa khóc thật to nhưng lại không thể. Giá mà lúc đó anh véo em hay đánh vào người em một cái thôi dù nhẹ thì em cũng có cái cớ để mà hét toáng lên. Nhưng anh chỉ ngồi im. Xin đừng nhìn em những lúc như thế, em không nhận bất kì một ánh mắt thương hại nào cả. Em biết có anh chia sẻ với em vậy là đủ. Em khâm phục anh về tất cả những gì anh đã làm, tự hào vô cũng khi có một người anh như thế.
Khi người ta còn yêu thương, mong nhớ là khi đó còn được quyền khóc phải không anh?
Quyền bình đẳng con người là cả cái quyền bình đẳng khi muốn khóc. Chiều nay em thấy mắt anh đỏ hoe.
Em không cố quên mọi điều đã xảy ra. Em vẫn chung sống với nó nhưng bằng cách khác đi.
Em vẫn là em! PHI ĐỘI ĐÔRÊMION 
P/s: xin lỗi anh nhiều, em sẽ chú ý hơn không muốn   bị nói là có lớn mà không có khôn đâu anh ^^ hihi 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét