Cha về! Cha về!
Đứa con nhỏ ríu rít reo vui khi từ xa tiếng xe máy
quen thuộc đi chậm dần và rẽ vào lỗi ngỏ nhỏ nhà nó.

9h hơn, tiếng xe máy cũ lạch bạch rẽ vào nhà ... cha về rồi. Nhưng lần này cha không nhìn nhỏ cười vui như mọi dạo, cha gầy hơn, cái cách cha nói với nhỏ cũng không trìu mến và đầy ắp yêu thương như trước, không còn vồn vã hỏi han xem nhỏ dạo này thế nào. Nhỏ gầy đi, cha cũng không nhận ra nữa. Ứa nước mắt nhìn và chào cha rồi bước vào nhà rót nước mời cha. "Trưa nay cha ở lại ăn cơm với tụi con chứ?" - hỏi dù lòng đã phần nào hiểu câu trả lời.
- Không, cha còn đi có việc, ko ở lại được.
- Dạ - lí nhí cất lời và quay mặt bước vào trong nhà . Cái cảm giác hụt hẫng, cái niềm vui bé nhỏ bỗng vỡ tan như bong bóng. Mắt nhỏ đỏ hoe.
Bỗng dưng nhỏ thấy thương cha quá. Đến cả bữa ăn cùng cô con gái cũng không thể. Cha đang phải lo nghĩ những gì, cha đang có nỗi buồn gì khó nói... công việc mệt mỏi hay những gì diễn ra xung quanh khiến cha mỏi mệt?! Nhỏ có thể làm gì để cha vui hơn, khỏe hơn hả cha?
Bao nhiêu câu hỏi canh cánh trong lòng mà không thể cất lời. Cha đi rồi, chỉ còn mình nhỏ với nhỏ mà thôi. Bữa trưa dang dở và những câu hỏi chờ câu trả lời dang dở...
Biết bao giờ lấp đầy được đây. Chẳng có bao giờ nữa hết. Nhỏ biết thế... kể từ ngày cha gạt tay ngang mắt ...và... bước đi...
Nhưng cha ơi, với nhỏ, cha là tất cả của cuộc đời này!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét