Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

....

Không ai nói gì nhưng bản thân tự thấy thất vọng thôi. Đã không vượt qua được những khó khăn bước đầu, đã thua trong cuộc đua này và giờ gian nan, thử thách dày thêm. Lòng chỉ sợ sức khỏe yếu ớt không đủ mà theo nghề, theo nghiệp. Bạn khuyên, đừng tự tạo áp lực cho chính mình. Hiểu nhưng làm khó quá bạn à. Có phải nói không là không được đâu khi bao nhiêu nỗi lo. bao nhiêu chuyện đè nặng.
Những lúc này muốn được sẻ chia, được an ủi, được ôm ấp, vỗ về mà sao khó quá. Bạn bè bận rộn với việc của bạn, gia đình cũng đang đủ chuyện rồi, người thương ngỡ là người được chia sẻ nhiều nhất thì nay cũng... Mọi chuyện sao cứ đến dồn một lúc thế chứ?
Tự dưng lòng nhớ đến anh, một người anh, một người bạn. Anh có cuộc sống của riêng anh, nhưng mình biết chỉ cần mình nói thôi anh sẽ sẵn sàng nghe mình nói, nghe mình khóc, đứng ra chở che cho mình.. anh trai mà, em gái ốm anh sẽ là người mua thuốc chứ?!. Nhưng mình cũng không thể ích kỷ giữ anh như thế,
Ra là, ai cũng vậy, cũng có những lúc mỏi mệt và thèm khát một cái vỗ vai, một cái nắm tay...

3 nhận xét:

  1. Bạn Hà dừng chân và nghỉ ngơi 1 lúc nhé. Đừng gồng mình quá. :)

    Trả lờiXóa
  2. ko biết nói gì cho đúng, lời khuyên vẫn chỉ là lời khuyên.....Thôi buồn cứ buồn

    Trả lờiXóa