Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

Thằng bạn!



Thằng bạn!
Tau với mi. Một THẰNG CON TRAI và một TÊN CON GÁI chơi với nhau từ nhỏ, vô tư, trong sáng và đầy kỉ niệm.
Tau nhớ, ngày đi học – m là đứa chịu khó chở tau nhiều nhất dù đường xa, khó đi. Có lúc lớp mi được nghỉ sớm mặc mưa nắng mi và cả nhóm vẫn ở  lại đợi tau. Và cứ như mặc định, đi chơi người ngồi sau xe mi luôn là tau chứ không phải là ai khác.
Tau nhớ, ngày sinh nhật tau – m tặng tau chậu xương rồng. Hôm đó mưa, mi lặn lội lên tận thị trấn kiếm về tặng tau. Mi biết tau yêu thích loài hoa ấy.
Tau nhớ. Những tối mi “vượt rào” lên nhà tau học bài. Hai đứa vừa học vừa nghịch, cứ chị chọe đấm đá nhau đến mức bà phải quay qua quát hai đứa mới chịu thôi. Là con gái nhưng tau hay bắt nạt mi lắm, mi cứ nhường tau. Tau nổi nóng hau có gì ức chế thì y như rằng mi đều trở thành cái  “thớt” để tau chặt chém. Nhưng mi cũng không kém,là con trai mà có lần giận ko thèm nói chuyện với tau đó. Nhưng chỉ một lúc thôi là hai đứa lại í ới.
Tau nhớ, những khi  ở nhà một mình buồn buồn  tau lại phi xuống nhà mi. Mi đang ngủ, tau kệ, tau kéo chăn đập mi đậy nói chuyện với tau bằng được. Mi khi đó có ghét tau không nhỉ?
Tau nhớ, lần nhà tau gặp chuyện. Tau chỉ biết khóc và sợ hãi. Đang đi chơi, nghe tin mi đã chạy về nhà tau rồi cứ im lặng dọn hàng vào, đóng cửa nhà giúp tau (nhà tau bán hàng mà). Tối mi vẫn ở lại cùng tau, mọi người đến ôm tau vỗ về, an ủi, mi chỉ nhìn tau và nói với tau “thôi đừng khóc nữa”. Và rồi tau lại òa khóc to hơn, khóc mãi đến lúc thiếp đi…
Tau nhớ, lần mi gặp tai nạn. Bê bết máu. Tau lo, nước mắt chực trào ra. Tau chỉ biết đứng một bên, rồi lại gọi mi, mi tỉnh, mi trả lời được tau là mi đau, thế thôi tau cũng thấy an lòng hơn tí chút.
Mi – thằng bạn làm tau lo lắng nhiều nhất. Mi cứ xốc nổi, iêng hùng nên dính vào mấy vụ đánh nhau suốt. Có lúc hành động của  mi là sai nhưng cũng có lúc mi hành động đúng, mi bị oan, Trong những chuyện đó, như thế nào, tau đều hiểu và mi cũng luôn kể với tau sự thật.
Tau nhớ, cái lần mi và tau cãi nhau (gần một năm rồi đó) tau đã khóc,khóc  rất nhiều. Vì mi, vì một người nữa. Lần đó tâm trạng tau thế nào mi biết không? Tau luôn tin tưởng ở mi, tau cũng suýt gây chuyện  với một người tau rất quý trọng chỉ vì niềm tin đó. Nhưng rồi, tau thất vọng tràn trề. Lần duy nhất mi làm tau buồn thực sự. Mọi chuyện rồi cũng qua, nhưng chỉ là chuyện qua thôi, vết sẹo còn để lại nhức nhối mỗi khitình cờ nghĩ về, nhớ đến.
Tau nhớ, nhiều nhiều lắm những kỉ niệm về mi và tau… Mi có chút nào nhớ như tau không nhỉ?
Tau nhớ thằng bạn luôn bên tau mọi lúc buồn vui, hai đứa cứ cặp kè đến mức có người bảo “bọn này sau chắc cưới nhau nhỉ”. Hai đứa cười khì, tau đập vào vai mi “hơ hơ, trời có sập tau cũng không lấy mi mô, đừng mơ”; mi thì “tau mà phải lấy mi á, chưa điên, con gái chi như mi, đanh đá” J)
Mi con trai mà nên nghịch lắm mà phải nói là mi nổi tiếng phá phách í. Nhưng với tau mi là thằng bạn tốt, cực tốt. Có người chưa hiểu mi nhưng tau thì hiểu thằng bạn của tau. Có chơi thân với mi mới hiểu được mi. M ngổ ngáo nhưng mi lễ phép với người lớn, chơi đẹp với bạn bè, cư xử phải phép…
Nhưng rồi, tau cảm thấy càng ngày tau và mi càng xa cách. Tau với mi tốt nghiệp và đi học tuy xa nhà nhưng cũng đều trong một thành phố. Hà Nội rộng lớn nhưng cũng nhỏ bé nếu tau và mi muốn đi chơi cùng.
Năm đầu, vẫn có những lần qua nhau chơi. Những lần tổ chức tiệc tùng. Sinh nhật tau mi mang bánh ga tô sang cổng trường đợi tau. Sinh nhật mi dù bận tới nhưng 8h tối khi xong việc tau vẫn cùng đứa bạn nữa  bắt bus qua mi. Mi ở tận Gia Lâm, tau đi mà cũng sợ lắm í nhưng vui vì mi vui. Tình bạn tau với mi vẫn thân thiết.
Năm thứ hai, tau với mi vẫn alo í ới nhau trà đá, trà sữa. Vẫn buôn chuyện hàng chục phút qua điện thoại nhưng rồi thưa dần… thưa dần… Những chuyện của mi mi không còn nói với tau nữa. Mi nói tau thay đổi. Ừ, ra ngoài xã hội, 2 năm đất người tau cũng phải trưởng thành lên chứ mi, nhưng tình bạn tau dành cho mi chưa bao giờ thay đổi, mi hiểu không? Tau nói mi khác trước. Mi chối, mi nói chỉ có mấy đứa con gái thay đổi thôi và tau cũng đã thay đổi. Vậy mà khi tau hỏi tau thay đổi thế nào, mi lại không trả lời được.
Rồi, mi có người yêu. Cũng có thể đó là một lí do để mi chọn bé í là người mi chia sẻ. Haizza, con bạn thân như tau bị đá ra rìa rùi đó. Mi cũng trêu tức tau khi nghĩ tau dấu mi chuyện tình cảm của tau. Mi à! Tau sẽ không nói gì thêm, không giải thích. Chỉ có thể nói: nếu được, hãy cho tau cơ hội để chia sẻ với mi như trước.
Và giờ, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Nói chuyện với mi, mi vẫn nói rằng “ừ, tau với mi vẫn là bạn không sao cả”. Nhưng hình như không phải thế… một chút … rạn vỡ. Mi onl tau không buzz mi thì mi cũng không. Tau nt cho mi nhưng mi bảo không nhận được. Gọi cho mi, thấy cuộc gọi nhỡ của tau không mà sao không thấy mi gọi lại. Đã bao lâu rồi ko tn, ko cuộc gọi m nhỉ?
Một lần về quê đám cưới, tau giới thiệu với mi một đứa bạn thân của tau ở lớp đại học. Mi với bạn nhắn tin, chuyện trò. Bạn kể lại với tau, tau đã hỏi bạn rằng mi có hỏi gì tau không? Bạn bảo KHÔNG. Tau buồn. Trong mi, tau là bọt biển vỡ tan hay sao??? (trong điên thoại, có lần tau lưu mi là bọt biển rồi tau xóa đi lưu mi là đệ tử và trong máy mi tau là đại ca. Đại ca với đệ tử luôn chân thành, luôn bên nhau dù buồn vui sướng khổ).
Những điều này tau muốn nói với mi mà chẳng bao giờ nói được. Nhưng tính tau lại không giữ im lặng viết ra vậy , sẽ nhẹ nhõm hơn. Mi từng dùng blog, nhưng đã rất lâu rất lâu mi không dùng nữa. Tau vẫn ghé blog mi thường xuyên. Chỉ là ghé qua vậy thôi. Những dòng này tau nghĩ , tau viết  và lại tự tau đọc thôi. Chẳng bao giờ mi biết được.
Mong rằng ít nhiều mi cũng có nhớ một chút !!! Về tau, về mi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét