Lặng!
Vẫn ngóng một thông tin nào đó – từ m.
Rằng m đang làm gì, có nhớ tới mình ko? Cứ hãy việc ngóng và sẽ chẳng có gì đưa
lại đâu. bởi do mình chọn sự im lặng và “chạy trốn”. Mình ko rõ mình đang làm
gì nữa. Biến mất một thời gian ư? Để làm gì? Khi thực sự trong lòng dùng dằng
nhiều nỗi. Có có không không mà không thể quyết định để rồi im lặng cho cả hai.
Tâm trạng của m lúc này thế nào, mình có thể
biết được đâu. Mình làm m thất vọng và buồn nhiều quá rồi. Mình ko như m mong.
Mà thực , mình đâu muốn thế. Mình đã cố gắng lắm, nhưng m không hiểu cho tâm
trạng của mình, tâm lý của mình. Trước nhiều chuyện lắm cơ mà, trước líu lo cả
ngày không hết chuyện cơ mà. Giờ thì , không có gì nói cả. M muốn hỏi han mình,
mình trả lời rồi thôi. Mình cũng muốn lắm, nhưng mình không thể nào dửng dưng
như thế được đâu. Thà mình cứ ép lòng mình nín lại, ko nói gì thì hơn là những
câu nói vô thưởng vô phạt kiểu thế. Chỉ làm nhau buồn thêm. Những quan
tâm, yêu thương mong hiểu cho mình. Mình vẫn là mình của trước đây thôi. Mình
vẫn luôn yêu m như thế và hơn thế. Chỉ có điều. Thời gian này. Mình yên. Một mình
riết cũng quen. Được quan tâm, chiều chuộng quá có khi làm mình hư, mình yếu
đuối.
Có lần cãi nhau với đứa bạn, bạn bảo bạn cô đơn
còn mình khăng khăng ko ai đi đường một mình, chỉ có điều bạn có nhận ra
ai kia đang im lìm, thầm lặng dõi theo bạn không thôi. Rồi bạn cũng đồng
ý bởi mọi người vẫn luôn quan tâm bạn, bởi ít nhất vẫn có đứa đang nghe bạn nói
và đang nói bạn nghe. Vậy là chúng ta lại vui vẻ. Còn mình, giờ đang tự cô lập
mình, đang tự đi và gạt phắt không cho ai đi cùng. Mình cố chấp, bảo thủ, ngang
bướng đến thế rồi cơ à? Sao lại thế, mình ơi?!
BÃO HÒA. Nguy hiểm và tai hại nhưng sửa ko nổi.
Chẳng ai hiểu hết được ai, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng mình để rồi
cứ như hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ cắt nhau. Buồn ko m? Mình thì
buồn lắm! Muốn viết nhiều lắm, muốn cập nhật một trạng thái dày đặc những con
chữ nhưng rồi nghĩ lại. Thôi, chẳng để làm gì đâu mà. Lại len lén dấu suy nghĩ
của mình trong nhưng entry blog, ở đây mình trải lòng đượcnhiều hơn, không chớp
nhoáng như ngoài kia… Ừm, mình lại quay lại thời gian cũ rồi. Mình
chọn im lặng! Nói ít đi, nhưng cái đầu không ngừng nghĩ về m, về những gì đang
diễn ra. Nghĩ nhiều hơn nói!
Hà Nội, cuội mùa, cuối thu... và ngày thứ bảy ngập nắng.
Thèm một ly cafee nâu đá cho chính tay m pha!
Hà Nội, cuội mùa, cuối thu... và ngày thứ bảy ngập nắng.
Thèm một ly cafee nâu đá cho chính tay m pha!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét