Thứ Năm, 6 tháng 11, 2014

Xếp vào quá khứ

Tất cả như một bộ phim truyền hình dài tập. Chỉ mong cái kết có hậu. Cái cốt lại là chỉ như chứ không phải phim thế nên, muốn cái kết ra sao mình, bản thân mình chẳng thế quyết định được.
Đã ra đi rồi bất ngờ trở về, rồi lại ra đi... những tưởng mãi mãi.... nhưng bất chợt trở về khi mọi chờ đợi đã trôi về miền quá vãng. Lúc này, cảm xúc chẳng biết vui hay buồn, cười hay khóc. Thấy chẳng còn gì. Bản thân không phải vô tâm mà chính những cú sock đã khiến cảm xúc chai lì.
Người về, nhưng xa quá. Không thể gặp gỡ thì còn nói chi. Tự ru mình bằng những mường tượng, hình dung... Những con chữ đều, tròn và đẹp... nhưng vô tình, vô hình. Ờ thì đã mặc định một phông không đều không đẹp sao được?!
Con người thật phức tạp. Nói, nghĩ và hành động không giống nhau. Người này dè dặt với người kia, không thể, không giám, không muốn bộc lộ bản chất thật. Sống như thế thật mệt mỏi. Mình cũng sợ. Cũng đành nói ít đi, dùng nụ cười và sự im lặng để trả lời cho mọi câu hỏi. Chặng đường phía trước dài và rộng, sỏi đá găm đủ lối. Vững tin mà vượt qua thôi.
Chơi candy nhiều rồi nhận ra, mình có thể bắt đầu muộn nhưng nếu kiên trì cố gắng, người ta nghỉ chơi nhưng mình cứ miệt mài, đều đặn, chăm chỉ thì rồi sẽ có lúc mình đạt đến và thậm chí vượt qua những người trước đó. Cứ âm thầm làm việc, âm thầm nỗ lực, âm thầm cố gắng... âm thầm thôi. Bởi, người đời đâu quan tâm đến chặng đường, người ta chỉ quan tâm đến kết quả. Không phải ai cũng cười với niềm vui của mình, khóc cùng nỗi buồn của mình, thậm chí có người sẽ hí hửng với những thất bại mình gặp phải....
Cũng đừng quá dễ dãi tin người. Càng tin lại càng thất vọng nhiều. Cũng đừng kỳ vọng quá nhiều ở ai. Tin ở mình thôi. Chỉ cần tin chính mình.
Càng lớn, cuộc đời càng dạy nhiều bài học đau đớn, bạc bẽo...


1 nhận xét:

  1. Dù ngổn ngang bao nhiêu cũng hãy yêu cuộc sống này nha H!

    Trả lờiXóa