Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

Buồn xờ...








Đang chán ngán một số thứ và mệt mỏi một số chuyện. Cộng thêm lo lắng bài vở cho tháng sau.
Nói chung, giờ là tổng hòa của sự mệt và nhọc.
Có một chuyện, to vật vã. Vừa không là chuyện của mình nhưng cũng lại là chuyện của mình. Mà mình quá bé nhỏ để có thể lo liệu hay giúp đỡ. Chỉ biết đặt niềm tin mong manh và cầu nguyện thôi. Hi vọng những cố gắng và niềm tin sẽ được đền đáp xứng đáng. Không cần vì mình - chỉ cần vì bạn mà xứng đáng là đủ.
Đang bị ấm ức và tủi thân nhưng lại không thể chia sẻ cùng ai. Vẫn là câu chuyện quá khứ. Quá khứ không thể quên, không bỏ qua. Chỉ là nó trôi về ngày cũ, ngày cũ mà thôi. Tuyệt nhiên vẫn để lại "thương tật", "khuyết tật"... mà "khuyết tật" tâm hồn thì đến bao giờ mới khỏi được. Cố lấy hiện tại, tìm kiếm niềm vui để khỏa lấp nhưng không thể. Vẫn có những kẽ hở khiến mình thắt lại, đau đáu...
Năm nay, năm quyết định nhiều vấn đề cho cả tương lai mai sau của mình, của bạn, của mập. Chẳng biết rồi sẽ tới đâu. Ngày trước, vẫn thường tự nghĩ nhưng thời gian này thật không thể nói trước được điều gì. Tất cả chỉ là mong ngóng, đợi chờ mà thôi. Đã không còn giám vạch ra những kế hoạch xa xôi nữa. Đã thôi những ao ước ngày trước...
Cũng có những lúc... muốn nói : Ai đó...
"Xèo tay ra cho tôi mượn một chút
Lâu lắm rồi không nắm tay ai
Có ai không có tôi mượn bờ vai
Tôi buồn thật, hôm nay tôi muốn khóc..."


2 nhận xét: