Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Bông hồng trắng trên ngực con

Hai hôm nay tâm trạng thật sự khó chịu. Hà Nội vào thu đáng lẽ tiết trời mát mẻ thì lòng người cũng nên nhẹ nhàng hơn chứ. Rõ ràng biết vì sao buồn, sao chán, đã cố vui cũng đã vui thật nhưng rồi vẫn không thoát ra được…thôi nào, mất rồi thì sẽ lại viết lại từ đầu, miễn sao kí ức vẫn luôn trong tim. Ghét cái lap!


Hà Nội mấy hôm nay cũng nắng mưa bất chợt. Những cơn mưa vồn vã, ào ạt trút xuống lòng Hà Nội. Và ở một góc nào đó nơi kí túc xá vẫn có đứa con gái đang nhìn mưa lòng trĩu... Bất chợt lại đau nơi lồng ngực, bất chợt khóe mắt cay cay. Tháng 7 – lễ Vu Lan báo hiếu gần kề, con gái bất hiếu chỉ biết ngồi nơi đây và gõ phím về mẹ.
Con chưa một lần lên chùa, chưa một lần biết tới lễ cầu siêu, con chỉ biết tới qua  sách vở, những bài báo. Con không biết con có thể làm gì ở ngôi chùa xa lạ nơi Hà Nội phồn hoa. Mẹ của con đã bao giờ đặt chân tới mảnh đất này đâu.
Nếu còn mẹ. Gần tới, trong buổi bảo vệ luận văn rồi lễ tốt nghiệp của con chắc chắn con sẽ có mẹ kề bên như chúng bạn. Mẹ sẽ thật vui khi cô con gái nhỏ ngày nào mẹ chăm bẵm, ủ ấp nay đã thành cô cử nhân mạnh dạn ngẩng cao đầu đứng trước mọi người. Con lớn rồi, không gầy gò, ốm bệnh làm mẹ bao đêm thức trắng trông con như hồi bé nữa mẹ à! Hà Nội mong mẹ ra, con mong mẹ ra đây với con trong ngày đáng nhớ đó rồi hai mẹ con mình sẽ cũng trở về nhà. Con sẽ xin việc gần nhà để được bên cạnh, chăm sóc mẹ. Thế nhưng, đó mãi mãi là dự định, ước ao mà chẳng bao giờ thành hiện thực.
Học xa nhà mỗi dịp về và đi con chỉ có thể đứng trước bàn thờ chào mẹ mà thôi. Và mẹ - vẫn nụ cười ấy nhìn con đầy trìu mến. Đã nhiều  lần con thắc mắc rằng những lần con trò chuyện với mẹ, mẹ có nghe thấy? bức thư con viết gửi mẹ có đọc được? 
Mẹ biết không?
Con đã thôi mong mỏi những bữa cơm có mẹ, thôi thèm vòng tay ôm, thôi khóc mỗi khi thấy đứa bạn cùng phòng gọi về cho mẹ nó... con gái mẹ giỏi hơn rồi, rắn lên rồi mẹ nhỉ! Mẹ có vui không?
 Nhưng,
 Mẹ ơi! con đang nhớ mẹ da diết. Nỗi nhớ chẳng bao giờ nguôi.
Bức ảnh mẹ con vẫn giữ bên mình, mỗi lúc ngồi một mình hay khi có quyết định quan trọng con lại lấy ra nhìn để có thêm động lực.
Mẹ à, con có những đứa bạn thân rất thân. Mẹ bạn cũng yêu thương con nhiều nhưng đó vẫn không là mẹ của con, mẹ của bạn mẹ ạ. Con cảm nhận được điều đó, và thầm cảm ơn cuộc sống này vẫn luôn bao bọc con. Con vẫn gọi mẹ Nhiên, mẹ Thủy, mẹ Hoan,... nhưng tiếng mẹ đó khác với tiếng con gọi mẹ. Lòng con vẫn khắc khoải về mẹ thôi.
Con không cầu mong mẹ che chở, phù hộ cho con điều gì cả. Con chỉ mong nơi ấy bình yên để mẹ của con sống vui, sống khoẻ. Và mẹ ơi, hãy luôn cho con được sống trong từng hơi ấm của mẹ, cho con cảm nhận được mẹ luôn bên con. Nơi trần gian này hay một mai khi duyên với đời đủ con mong gặp lại mẹ, được làm con gái của mẹ mãi mãi. Mẹ... chờ con với đấy!
Giờ này chắc mẹ đã ngủ ngon. Con nằm rồi mẹ ôm con ngủ mẹ nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét