Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Bạn!

Nhắc đi nhắc lại bạn! Bạn nợ mình ngày sinh nhật 3 năm đấy! Ngày nào chỉ bạn biết, mình biết thôi.
Thời gian này, bạn và mình không còn chuyện trò chia sẻ với nhau nhiều câu chuyện nữa rồi. Ngày trước, đủ thứ chuyện kể không hết. Ngày trước, vô tư và vui vẻ. Mới ra trường vài tháng, mọi thứ đều thay đổi. Cả về bạn, về mình, về tình cảm lâu nay chúng ta có!
Trách cứ hay nói gì cũng là vô nghĩa. Càng nói càng tỏ rõ sự ngang bướng mà thôi. Có phải do ta chưa đủ lớn để tìm được điểm chung trong  nhau mà chỉ biết trẻ con vạch tìm những chấm phẩy vô tình đẩy xa nhau. Cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng với ai. Chịu  nhiều vết thương nên cả bạn và mình đều nhạy cảm trong mọi thứ. Đó là điểm tốt mà cũng là điểm yếu, Dễ mủi lòng, dễ liên tưởng, dễ lồng ghép... để rồi làm đau nhau!
Mình -hơn ai hết, biết bạn buồn,  bạn chán muốn nói lời động viên nhưng không thể. Bởi là mình trong tình cảnh đó, mình cũng đâu hơn gì bạn. Cái mà mình làm được là mình vui, phảu vui vẻ để kéo bạn vui cùng nhưng dường như mình không làm đươc. Khi vắng bạn! Mình vui không nổi. Khi bạn chán mình buồn hơn cả bạn cơ đấy.
Chợt nghĩ, thời gian đầu mới thế này đến lúc công việc và những toan tính cuộc sống rồi sẽ đẩy bạn và mình ra tới bao nhiêu. Liệu tay có còn níu chặt bàn tay. Liệu tay có tìm tay níu tay. Hay buông lơi...
Thời gian này, mình sợ, Mình sợ rằng chúng ta làm bạn với nhau, bên cạnh nhau chỉ như thói quen. Thói quen khó bỏ nhưng vì một lý do nào đó rồi phải bỏ đi thì sao, Ừ. Chẳng sao, rồi quen cả thôi. Thói quen thôi mà! Phải không??? ôi, Mình chỉ mong suy nghĩ đó của mình là sai. Không muốn sau những chuyeensh choáng men say rồi bạn tỉnh dậy và quên mình!
Ước ao, có một khoảng thời gian thôi lo thôi nghĩ. Mình. Bạn. Nắm chặt tay nhau dạo phố với gió thu se lạnh. Cái thứ gió mang đến sự dịu nhẹ trong lòng. Thứ gió thổi tan mọi muộn phiền. Và khi ấy. Bạn. Sẽ nắm chặt tay mình nhé!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét