Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Chết như các anh!



Mình đã khóc, sụt sùi không biết bao lần, nín thở bao lần khi đọc Tuổi thơ dữ dội., Thép đã tôi thế đấy và Ruồi trâu.
Tinh thần thép, tinh thần của những người cộng sản trẻ tuổi. Mừng lúc còn là đứa trẻ 13, 15 tuổi. Paven, Ruồi trâu - Athurs chỉ mới đôi mươi nhưng lý tưởng của các anh, sức sống nơi các anh thì mọi thế hệ đều phải nghiêng mình kính phục. Và trước đó, khi bước chân vào cách mạng, họ cũng mới chỉ ở lứa tuổi trăng tròn 15.
Đất nước mình đã có biết bao anh hùng trẻ tuổi viết nên những câu chuyện hùng oanh. Là Phan Đình Giót, Nguyễn Văn Trỗi, là La Văn Cầu, Võ Thi Sáu, là Nguyễn Văn Thạc, Đặng Thùy Trâm... lớp lớp cha anh kể sao xiết.
Những lần tưởng như chết đi nhưng họ lại sống, với ý chí quật cường hơn trước, với lòng căm thù giặc sâu sắc hơn và trí tuệ sắc bén hơn.
Xen trong những giây phút chiến tranh máu lửa, xuyên qua con đường cách mạng mà các anh đi còn có một chút nhẹ nhàng của tình yêu đôi lứa thiết tha, sôi nổi, sâu đậm, thủy chung nhưng cũng đầy những bi kịch.
Nhà thơ Tố Hữu đã từng viết;
Mà nói vậy: " Trái tim anh đó
Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ:
Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
Phần cho thơ và phần để em yêu..."
Tình yêu đôi lứa đẹp tuyệt vời nhưng vẫn là đứng bên cạnh tình yêu lớn, thiêng liêng và cao cả. Tình yêu quê hương, tổ quốc. Anh và em, nhưng còn là những người đồng chí, lửa đạn không thể làm mòn đi ý chí của họ/ Họ sánh đôi bên nhau để cùng yêu, cùng chia sẻ với nhau mọi tâm sự cá nhân và còn cùng nhau phối hợp hành động. Thà hi sinh bản thân để mang lại niềm vui cho người khác, chứ không ích kỉ chọn riêng cho mình - cái niềm vui đơn lẻ!
 Ôi! Cao cả quá! Vĩ đại quá!
Hộ vượt qua chính mình, vượt qua mọi nỗi đau và dù có tàn tật, bị thương nặng tới đâu cũng không làm người vô dụng, Họ vẫn tranh đấu để giành cái chết từ tay tử thần, để được sống được tiếp tục chiến đấu với anh em, đồng đội. Nằm nhà thương, Mừng vẫn thơ ca đàn hát làm nên bầu không khí tươi vui, đầy sức sống ở nhà thương, tiếp thêm năng lượng cho những người đồng chí giờ phút sính tử. Paven mù cả mắt, thương tật không đếm nổi vẫn không ngừng viết lách. Ruồi trâu có bị dây da thiết chặt, có bị căn bệnh giày xéo tới bao nhiêu vẫn mặc, anh vẫn nuôi hi vọng, vẫn dùng chính sinh mạng mình để cảm hóa người cha tội lỗi. Để rồi khi đón nhận cái chết, các anh hiên ngang ngẩng cao đầu và vẫn nở trên môi nụ cười mãn nguyện. Bởi các anh tin, các anh không còn nhưng đồng đội các anh, những lớp người đi sau vẫn sẽ viết tiếp trang sử ấy, vẫn sẽ trào sôi nhiệt huyết ấy, để sống và để chiến đấu cho tổ quốc, cho nhân dân.
Thể xác có thể không còn, nhưng tinh thần ấy, lý tưởng ấy, niềm tin ấy là bất diệt!
Sáng suốt và may mắn thay khi tôi đã tìm và đọc, ngấu nghiến nhưng trang sách đầy lửa ấy!
Có một niềm tin không hề nhỏ, có một cái gì đó đang sục sôi và dào dạt trong lòng!
Tôi - ngày hôm nay, còn trẻ và còn phải phấn đấu nhiều hơn nữa!
22 năm tuổi đời, và trọn một năm tuổi Đảng! Còn phải phấn đấu nhiều nữa đấy!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét