Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

Những lá thư tay

Thế giới có thay đổi bao nhiêu, cuộc sống có trở nên hiện đại bao nhiêu vì với tôi. Tôi vẫn thích những lá thư tay. Thư do mình viết gửi người khác, và thư tay của người khác gửi tới mình. Cảm giác cầm trên tay phong thư ấy mới tuyệt vời làm sao.


Tôi viết thư từ những ngày còn học lớp 3. Cậu tôi ở tít tận miền Nam xa xôi, chị dâu tôi ở tít tận miền Bắc xa xăm, Chỉ có tôi ở gần, bởi tôi ở ngay trên mảnh đất quê hương mình. Tôi sống cùng ông bà , bố mẹ và chị. Và lẽ dĩ nhiên, tôi đã viết thư gửi những người ở xa. Tôi viết cập nhật tình hình quê nhà, sức khỏe , công việc của mọi  người và kể lể đủ thứ chuyện tôi gặp trong ngày. Tôi hỏi thăm sức khỏe mọi người trong đó, ngoài đó và mong chờ những câu chuyện cậu tôi, chị dâu tôi, em tôi gửi về qua  từng cánh thư. Hồi ấy, nhà tôi chưa có điện thoai, càng không biết mạng internet là gì. Vậy nên thư là phương tiện liên lạc duy nhất và cũng là kỉ niệm đẹp tôi có hồi bé. Những gì ông bà nhắn gửi đều qua tôi, những dòng chứ còn non nớt. Và tôi cũng là "phát thanh viên' khi có thư tới nhà! Hãnh diện lắm chứ!
Lớn lên một chút, tôi viết thư cho bạn. Thi thoảng tôi có những bài đăng trên tạp chí Văn học tuổi trẻ hay Nhi đồng, tên và địa chỉ của tôi được in đậm trước mỗi bài và vì thế tôi có những người  bạn mới. Có bạn ở tận Hòa Bình, có bạn ở cùng quê, có bạn ở Vũng Tàu.. chúng tôi thư từ qua lại, trao đổi chuyện học hành, sở thích viết lách và đôi khi còn tâm sự những chuyện khó nói và hơn hết nên để một người vừa quen - vừa lạ như vậy biết thì hơn.
Rồi, lên lớp 8 tôi nhận được thư. Những lá thư của đứa con trai, khi là anh lớp trên khi là đứa cùng khóa thậm chí có cả đứa ít tuổi hơn tôi, Viết thư tỉnh tò. Những lá thư vẫn đều đặn gửi đến tôi khi thì đứa bạn thân mang lại, lúc thấy trong ô bàn, trong vở hay trong góc cặp có ai đó đã lẻn bỏ vào. Những lá thư áy, tôi luôn mở ra đọc và cười có lúc hứng lên lấy bút đỏ tìm lỗi chính tả, câu cú ở thư để sửa và cho điểm/ Hồi ấy, ước mơ làm cô giáo dạy văn của tôi cháy bỏng! Cứ thế, tôi đọc thư và không một lần trả lời lại. Kể cả khi lên tới lớp 12 những lá thư như thế vẫn luôn có, nhưng tôi chỉ có thể đọc và cười. Giờ nghĩ lại, thấy nhớ và thấy quý tình cảm trong sáng ấy. Và cũng thấy mình sáng suốt khi không đáp lại lá thư nào.
Lên cấp ba, khi ấy nhà tôi đã có điện thoại. Việc viết thư cho cậu cho chị bị ngưng lại thay vào đó là những cuộc điện thoại. Tôi bị "đuổi việc" phũ phàng vì thế! 
Nhưng không có nghĩa là tôi ngừng viết thư vì tôi vẫn có những người bạn của mình. Lên lớp mới tôi có thêm địa chỉ mới, đó là một người bạn chuyển trường. Thư đi thư lại như thế cho tới ngày tôi vào đại học thì kết thúc cũng lại bởi cái điện thoại. Tôi được sắm điện thoại riêng, bạn cũng vậy. Thói quen viết thư không bỏ được nhưng chẳng lẽ tôi cứ viết thư rồi nhận được thư bạn trả lời bằng tin nhắn và lại cứ thế tiếp diễn à. Ngố lắm! Vậy là tôi bỏ! Không thư từ gì nữa.  Những người bạn qua báo cũng ngưng liên lạc vì địa chỉ cũ nay ko còn người nhận. Bỏ viết thư cho người, tôi chuyển qua viết thư cho  mình - nhật ký. Được hai cuốn thì tôi đốt bỏ vì những bí mật trong đó đã bị đọc trộm. Kỉ niệm cũng tan theo!
Lên đai học, tôi tập tành lập blog và viết. Rồi blog được 3 năm cũng tan tành bởi cái nhà mạng tuyên bố sập. Nói sập là sập luôn không thèm để ý gì đến tôi và những gì được lưu giữ bấy năm qua.
Đại học năm thứ hai, tôi và bạn - một cậu bạn ở cách xa 1730km có cảm tình. Điện thoại nhắn tin, gọi là chuyện không phải nói  nhưng tôi có ý tưởng và buộc bạn phải làm theo. hé hé, không biết bạn có dận tôi không nhưng tôi kệ tôi bảo thi thoảng cần viết thư tay. Tôi viết cho bạn, và bạn viết cho tôi. Lần đầu nhận được thư tay sao bao năm, cảm xúc thật lạ. Hạnh phúc cứ như được gặp người bạn thân thiết lâu năm. Đọc thư và tôi hi hoáy viết ngay cho bạn. Tôi thích đọc những lá thư dài, và nếu lần nào bạn viết ngắn đi tôi sẽ cau  mặt lại ngay. Mặc bạn phải đau đầu vì biết viết gì, tôi không biết bạn kể chuyện gi cũng được, miễn sao thư phải dài cơ. Những năm yêu nhau trên ghế nhà trường tôi đều được nhận thư như thế. Xen vào đó, thi thoảng là những bức thư điện tử mà người ta gọi là mail thay cho thư tay. 
Rồi năm cuối đại học, những lá thư tay không còn thay vào đó là những cuộc gọi dài hơn , thoảng hoặc mới có vài ba cái mail trong cả năm trời. Tôi thoáng buồn nhưng tôi không còn nhắc nữa. Thư đi luôn mang theo cảm xúc, thư tôi đi chưa bao giờ thiếu cái đó nhưng thư về đôi khi tôi thấy sự cố gắng viết và tôi thôi không mè nheo nữa, cái sở thích đọc thư nhận thư của mình chắc đến lúc ngưng.
Mấy ngày nay không làm gì, tôi thường lên mạng, mở mail và đọc lại tất cả những mail tôi gửi đi hay được  người khác gửi đến. Nhớ được nhiều chuyện và thấy buồn đọng lại. Có những bước mail gửi đi không có hồi âm, có những mail đem đến nỗi buồn và cũng không ít những mail cho tôi niềm vui, hi vọng. Không ngày nào tôi không vào hòm mail của mình để kiểm tra xem có ai đó nhớ đến mà gửi cho mình vài dòng gì đó.
Và giờ, với những gì còn lại... tôi nghĩ mình chỉ còn có thể chờ mong những mail hồi âm của vài tạp chí tôi gửi  bài cộng tác...
Không mong chờ gì nữa bước mail từ bạn... người tôi đã luôn tin!
..........
Hết đi học rồi, hết những lá thư chuyền tay hộc bàn rồi!;

9 nhận xét:

  1. Hay chị viết thư cho em nhé!
    P/S: Thư tay đàng hoàng.

    Trả lờiXóa
  2. hiih ngày cấp 3 vẫn viết thư tay ào ào:D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái ni h biết. Xác thực cho đúng. nhiều là khác ka ka
      Đại học h viết thư tay mà, giờ lại đang viết nè

      Xóa
  3. phố sẽ viết thư tay cho bạn, bạn đồng ý ko? :)

    những bài viết of bn làm phố rung động đấy. dac biet bài "bóng nắng bóng râm"

    going bn ở chỗ là rât it ai biet blog of phố, và nó như 1 trang nhaat kí.

    phố chỉ mới mở comment gan day

    ấn tuong với nhung dòng nhật kí of bn ^^

    :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

      Xóa
    2. Có một người đồng cảm như này vui quá Phố à ^^
      Xr đồng ý, thư tay,thư tay nhé ! :)
      Mà sao qua blog Phố vẫn đóng cmt vậy?!

      Xóa
    3. tưởng những lời comment này bn ko doc dc chứ, khi bn hồi âm. Phố ko nhận dc thông báo từ gmail. nên ko bit. mãi den hnay lang thang lại chỗ cũ mới bit. Vẫn thường hay ghé thăm blog bn, nhưng rất it de lai comment. ^^

      có chịu làm bn với P ko, p viet thư tay cho bn doc mỗi ngày :). hi

      Xóa
    4. hí hí chịu. Dạo ni tớ hay vào blog bằng đt nên ko biết Phố còm lại,
      Phố chăm viết blog nữa nhé! ^^
      Chúc bạn năm mới nhiều niềm vui mới nhen :)

      Xóa