Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

Hôm nay ta khóc!

Khóc bởi nhận ra mình quá yêu người và nhớ người tới mức nào. Giọt nước mắt cứ tự nhiên trào ra và vuốt nhẹ bờ má. Nhớ lại những lúc được gần bên, dạo bộ, những vòng tay ôm nhẹ từ phía sau lưng... những ngại ngùng, e thẹn ngày mới yêu. Cảm giác ấy mãi mãi chẳng thể quên.
Cảm ơn người vì đã dành trọn tình yêu của người cho ta, dành cho riêng ta những cái nắm tay nhẹ nhưng đủ giữ chặt ta bên người.
Cảm ơn người kiên nhẫn ở bên làm trò khiến ta vui những khi ta chán nản.
Cảm ơn người chưa một lần bỏ rơi ta dù ta thành công hay thất bại. Dù rằng có những khi hờn giận ta im lặng ko nói cùng vậy mà ng vẫn luôn dõi theo ta từng giây phút.
Cảm ơn người vì ta mà thay đổi và lớn lên hơn mỗi ngày. Cảm ơn vì đã coi ta là Đông lực, niềm tin để người cố gắng và vượt qua những thử thách của cuộc sống.
Cảm ơn!
Cảm ơn cuộc đời cho ta và người gặp nhau. Và rồi ta và người sẽ mãi bên nhau. Những kế hoạch, mục tiêu đã nói sẽ làm được. Phải thế không người?
Ta yêu người!

2 nhận xét: