Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

Ngày mưa

1.Thời buổi này, có thanh niên nào mà vào những ngày giữa tuần vẫn ngủ nướng tới 9h sáng không?
Có.
Ai?
Mình >”<
Lười kinh khủng í. Có một con bò lười nhác vẫn tồn tại, và gặm nhấm. Do mình, mưa lạnh thế là nằm, thế là trì hoãn. Tự cho mình giao kèo là 7h dậy, rồi 7h thì 7 rưỡi… cứ thế, cứ thế tới 9h mới lết người ra khỏi cái giường. Rồi mở máy, gõ gõ vì vẫn còn nợ bài nhưng cứ được một dòng lại bí từ, tắc tịt. Kiểu gì không biết nhưng trước ngày mai, phải xong. Thứ 6 đã ấp ủ ý tưởng chơi bời thì giờ phải làm. Tuần sau ở HN cũng đâu có làm được nữa đâu mà. Tháng này nhiều việc cứ xén vào thời gian, cứ quấn vào nhau. Sắp xếp cho được rồi thì cũng buộc phải bỏ đi cái này, bỏ đi cái kia.
2. Có 2 cuộc gọi khiến mình phân vân mãi. Một của a Sơn, a gọi hẳn là vì công việc ở HN. Mình thấy nhưng mình không giám nghe, lúc đó cũng muộn rồi nên nghĩ thôi cứ coi như mình đã ngủ mai gọi lại. Thế rồi quên, không gọi lại cho anh. Đã mấy ngày rồi ngày nào cũng nghĩ tới nhưng không giám Lgọi. Anh chắc buồn mình, anh cố gắng giúp mình mà mình hờ hững quá. Một nữa của sếp, mình gọi anh là sếp bởi anh là lớp trưởng lúc mình học đại học. Tết, kiểu gì cũng gọi cho anh chúc tết và hỏi han vài điều. Ngày đi học, anh quan tâm và thương mình như đứa em. Mình chẳng phải đứa có mới nới cũ nhưng những ngày xa HN về nhà, quá nhiều những thứ tủn mủn cuốn mình theo. Lúc nhớ gọi anh thì đang bận, lúc rảnh lại quên. Rồi trì hoãn mãi, hồi tết anh nt chúc tết, mình ko trả lời vì muốn gọi nhưng cứ quên. Giờ lại chẳng biết gọi nói thế nào với anh. Anh là người hay suy nghĩ, có khi anh nghĩ mình giờ quên anh rồi
3. Chứng kiến câu chuyện tình buồn của bạn, thương bạn, nhưng cũng nhận ra mình vẫn là người may mắn. Vì tình yêu của mình vẫn đẹp và đáng để yêu. Lão người yêu bạn vô tâm đến độ mình – kẻ ngoài cuộc cũng bực điên lên được. Thế mà con bạn mình, đứa si tình vẫn bao lần thứ tha, bỏ qua cho lão để nhiều đêm lấy chăn che mặt khóc rấm rứt. Mình thực mong nó tìm được người đàn ông có thể làm chỗ dựa tình cảm vững vàng cho nó, nó sống thiếu thốn tình cảm quá nhiều rồi. Vật chất có thể không giàu có, nhưng chí ít cũng phải cùng chí hướng, đồng niềm tin thì rồi mọi khó khăn sẽ vượt qua được cả thôi. Yêu vẫn yêu nhưng hãy cho lý trí vài kẽ hở để nó lên tiếng, đừng chỉ mãi đi theo một bề. Rồi khổ, rồi sầu. Mình cũng sẽ đau lắm!




2 nhận xét: