Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

Ngựa phi đường núi

Đường gập ghềnh khó đi, còn chưa kể đá lởm chởm nên ngựa ta ngay từ những bước đi đầu dù cố gắng ko ngừng cũng không tránh khỏi những cú ngã, va đập và tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đầu năm sầu lo nhiều, suy nghĩ nhiều. Có lúc quẫn,  nghĩ hay thôi mình mặc sông trôi, mặc người xếp cứ thế mà đi theo, lấy chồng sớm, cưới ai đó, đi làm vơí việc đc xếp sẵn hoặc ko muốn làm thì ở nhà chơi thui rồi xa mảnh đất này, năm vài lần về chơi... có khi nào sẽ thế không. Ôi thôi chẳng muốn nghĩ tới nữa thật điên rồ. Mình sao thế này chứ hả.
HN trở về với nhiều nỗi lo hơn, chênh vênh hơn và cơ thể rã rời. Đầu đau, họng đau, người chạm vào đâu cũng đau. Muốn sẻ chia nhưng chia sẻ rồi nhận lại đc gì. Hay tuôn một tràng ở f rồi nhận về thương hại, vài ba lượt like... mà cơ thể chẳng đỡ hơn. Thì thôi, tống hết vào blog này ,tự nói cho mình nghe mình vơi bớt mệt mỏi.  Phút cuối chỉ còn ta với ta.
Rõ ràng mình đang yếu đuối. Yếu đuối đến độ cứ nằm rôì nc mắt tự chảy ra, rồi lại ao ước được còn mẹ mà ùa vào lòng,ôm thật chặt khóc trận cho đã. Ngay cả ng thương hay đứa bạn thân để mình có thể tựa vai,im lặng cũng ko ở bên. Dòng tin, cuộc gọi chỉ mang theo nụ cười gượng, cười buồn, cười thắt cả con tim.
Lại vùi đầu vào chăn, úp mặt vào đt gõ gõ blog, quên tháng ngày, quên cả trơì đất mưa hay nắng...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét