Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

Đã- từng & Dừng - lại

Yêu đâu cần lý do, yêu là yêu thôi chỉ là những gì xuất phát từ con tim mà dù không nói ra ta vẫn có thể cảm nhận được.
Thế nên, khi chia tay, cũng đâu cần nói ra nữa. Lý do là những điều vớ vẩn để đổ lỗi cho nhau. Đơn giản là ít nói chuyện, ít liên lạc và rồi mất hút , không còn quan tâm hỏi han, hay những lần liên lạc chỉ vụng về kéo lại nhiều niềm đau, cứa vào tim nhau thêm những kí ức xấu xí.
Vậy nên ta thôi!
Bạn bảo mình xóa số bạn giùm cái, cũng đừng gọi bằng cái tên hai đứa vẫn gọi nhau. Bạn nhẫn tâm và vô tình quá nhỉ! Nhưng mình ghê gớm lắm, muốn thì mình sẽ tự xóa số bạn, xóa bạn khỏi mọi cuộc trò chuyện ở mail, ở sky,... chặn cả ở fb, tắt ngấm mọi phương thức để mình có thể biết bạn đang ở đâu làm gì và bạn cũng thế, chẳng bao giờ bạn biết được đâu. Mà bạn, chắc cũng không muốn biết í chứ. Thế nhưng mình chẳng làm được. Mình đã yêu và vẫn yêu cơ mà. Ngay cả lúc này, vẫn chưa thôi nhớ về bạn và những kí niệm đã có, cả những lời bạn đã hứa nhưng chưa thực hiện với mình.
Đâu cần nói chia tay nữa, những stt viết lạc lõng và không có chủ đích nhưng thực ra ẩn sâu trong đó mình đang muốn trốn chạy nỗi buồn thẳm sâu trong lòng. Giấu đi để chẳng ai biết, tình cảm vốn là thứ riêng có của hai người và giờ lúc không thể bên nhau cũng chỉ nên bạn và mình tự  biết trong lòng là đủ.
Không hiểu nhau thực hay không muốn hiểu nhau hả bạn? Minh là con gái, mình cũng muốn có ai đó đợi mình khi mình đi làm về muộn, cũng muốn có những tin nhắn nhắc nhở mình đã tới giờ ăn trưa và nghỉ ngơi, cũng muốn được nhận những món quà bất ngờ ví như bạn sẽ xuất hiện trước cửa phòng vào ngày lễ, ngày sinh  nhật mình chẳng hạn... cũng muốn dù có cãi nhau nhưng bạn sẽ không quên dành cho mình lời chúc vì đó là ngày của mình...muốn có bạn luôn  bên cạnh ôm mình thật chặt và nói “mọi chuyện sẽ ổn thôi, không sao cả” khi mình gặp khó khăn....muốn nhiều thật nhiều những điều nhỏ bé nhưng cho mình biết bạn đã yêu thương và quan tâm  mình tới thế.
Hôm rồi, nhắc bạn dù với bất kì người con gái nào và dù đùa hay thật đã yêu mình thì bạn cũng không bao giờ được nói ra. Mình không đủ rộng lượng cho những chuyện ấy đâu và sự thật là gì đã có lần bạn nói nhớ với một đứa con gái khác, mình biết và bạn thì không nhớ, nói rồi quên rồi không nhớ, là sao??? Mình chẳng muốn nghĩ tới, muốn bỏ qua đi thế nhưng mình vẫn nhớ và vẫn buồn.
Trước giờ mình vẫn tự hào bởi bạn, bởi tình yêu mình và bạn có. Rằng chân thành và thủy chung. Nhưng có chút rạn vỡ nào đó, sau ba năm...
Biết bao lần kiểm điểm rồi sửa chữa, rồi rút kinh nghiệm, rồi làm lại, rồi sẽ khác nhưng chẳng có. Đó không chỉ ở bạn, ở mình nữa. Yêu nhau là hai người yêu và chia tay cũng ở hai người mà ra chứ một người sao có thế làm được, phải không?
28/7 từng là ngày vui nhất nhưng cũng trở thành ngày buồn nhất, bao lần và giờ lại lặp lại... vẫn là thế. Mỗi lúc vết rạn càng lớn ... cho đến lúc nó vỡ tan chẳng thế gắn nổi. Như cái cốc mà chính tay tớ nặn tặng bạn. Rơi vỡ rồi gắn không được, bạn chỉ có thể xếp những mảnh vỡ quanh cái cốc vỡ mà thôi. Vẫn là nó nhưng đằng sau luôn bị gắn thêm một từ mà không thể là nó trước đó.
Bỗng dưng  thấy hạnh phúc thật mong manh. Ngày trước, mình và bạn đã luôn ước mơ về tương lai, về ngôi nhà hai đứa tự thiết kế, về những ngày nghỉ sẽ dạo bộ  bên  nhau... nhưng giờ tất cả chưa đến và có lẽ sẽ không còn nữa. Ngôi nhà bạn vẫn thiết kế, tương lai vẫn ở đằng xa chỉ khác ngôi  nhà của bạn không phải của chúng ta, người bên cạnh dạo bộ cùng bạn chẳng là mình.... . Trong cuộc chiến tìm kiếm này, mình như đang muốn buông bỏ. Xa nhau rồi, mình muốn bỏ mảnh đất này, bỏ công việc này để đi đến nơi khác bắt đầu một cuộc sống khác. Để không có cảm giác ở gần mà chơi vơi, lẻ loi. Ngốc nghếch, và trẻ con quá phải không. Khuyết điểm lớn nhất của mình là luôn để tình cảm chiếm hữu và lấn át nhiều quyết định. Lúc cần mạnh mẽ và quyết đoán nhất lại để con tim thuyết phục. Tình cảm chi phối quá nhiều là không nên. Biết mà sửa không được. Vì bạn mình có thể bỏ HN để trở về và cũng vì bạn mình có thể rời nơi đây để đi, thật xa. Để bạn không bao giờ biết tin tức gì về mình, bạn bằng lòng rồi chứ.
Ngày trước, mỗi lần cãi cọ hay giận hờn nước mắt tèm nhem quanh mắt nhưng từ giờ mình không thế nữa, không khóc được nữa rồi....
Tạm biệt tình yêu...
Mình đau lắm!
Hai chữ Đã- từng và Dừng - lại, bao giờ nhắc lại cũng chỉ khiến ta thêm buồn




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét