Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

Bóng nắng, bóng râm...



“Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
- Nhà ngoại ở cuối con đê.
Trên đê chỉ có mẹ, có con
Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
Con cố.
Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:                                   
- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?
Trời vẫn nắng, vẫn râm…
…Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.”
(Sưu tầm)
Con đê dài hun hút như cuộc đời thế nhưng sinh li tử biệt ngắn chẳng tày gang. Mới ngày nào đó, hai mẹ con về thăm ngoại, ngày nào đó mẹ dạy con những bước đi vào đời. Con đang chập chững mà mộ mẹ cỏ đã xanh! …
Trên thế gian này đâu chỉ mỗi màu trắng hay thiên thanh. Tạo hóa tạo ra đủ bảy sắc cầu vồng và nhân gian còn biến tấu cho mỗi cặp màu ghép lại làm thành một màu mới, nhờ nhờ, na ná mà cũng độc đáo, cá tính. Như trời bốn mùa mưa nắng, nắng mưa; như những khi đang râm lại nắng, đang nắng có thể mưa ngay.
Thời gian chưa bao giờ chờ đợi ai và sẽ chẳng bao giờ cho ta cơ hội làm lại những gì đã qua. Trải bao dâu bê đời người, bao lần hứng sương, hứng nắng, hứng gió, hứng bụi đường… mẹ đã đi qua tất cả và mẹ hiểu những gì nên hay không nên cho con. Ngày còn mẹ, được mẹ kéo tay nhanh tránh nắng, được mẹ mắng để con bước nhanh hơn. Mẹ lo cho con của hiện tại và ở tương lai. Mẹ có thể đon được cả những gì có thể xảy đến để nhắc con tránh nhưng một mai khi duyên đủ với đời mẹ rời xa con lúc ấy lấy ai cho con nương tựa, lấy ai mắng mỏ, đánh đòn cho con lớn khôn.
Ngày bé thơ, con đâu hiểu những gì mẹ muốn nói chỉ mải chơi đùa vui với cuộc sống. Để giờ, con nhận ra cuộc sống chưa bao giờ là trò chơi để con nhởn nhơ như những ngày thơ bé. Lớn rồi con phải sống có trách nhiệm hơn với mình. Mọi biến cố có thể xảy ra ngay sau tiếng cười giòn tan kia và đằng sau những giọt nước mắt mặn chát nụ cười sẽ hong khô tất cả. Được – mất là quy luật chẳng ai nói trước được điều gì, chỉ khác ở thái độ đón nhận và bản lĩnh của mỗi người. Phải chăng trong những ân cần, hi sinh của mẹ mẹ muốn dạy con chủ động hơn, linh hoạt hơn, làm chủ cuộc sống của mình và hơn hết hãy mạnh dạn bước đi, thắng không bao giờ kiêu, bại chẳng bao giờ nản. Cố gắng chưa bao giờ là thất bại!
Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
Con cố.
Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:                                   
- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
Nhanh, chậm không chỉ là ở đôi chân bước mà là ở suy nghĩ từ cái đầu. Nắng vàng rực rỡ có ai mà không mê mẩn, không muốn chững lại để được sưởi ấm thế nhưng biết đâu có những cơn bão đang náu mình trong nắng và chỉ chờ chút lơ là, rong ruổi của ta mà bung phá. Còn khi trời mát, phải nhanh chân lên chớp lấy thời cơ những lúc râm để tránh nắng cho ngày mai. Mẹ dạy con thêm một  bài học về cơ hội và nắm bắt chúng.
Mỗi ai trong đời rồi cũng phải tự bước đi trên đôi chân của mình đi qua những bóng nắng, bóng râm của cuộc đời … Cuộc đời dài như con đê và phút sau cuối trên con đê ấy chỉ còn mình con bước. Chỉ cần con vững tin bước qua tất cả, là được , phải ko mẹ?!
Được sống trên đời là một món quà vô giá, và sống sao cho ý nghĩa, xứng đáng với bao tháng ngày mang nặng đẻ đau; bao hi sinh, vất vả nuôi con khôn lớn trưởng thành của cha mẹ mới đó mới là tất cả. Con ngỡ ngàng nhận ra mình đã bước lỡ một nhịp quan trọng nhất của cuộc đời để chưa kịp báo hiếu thì mẹ rời xa. Bài học nhận ra chưa là muộn nhưng cũng chẳng còn kịp cho con…
Trời vẫn nắng, vẫn râm mà con chẳng con mẹ,
Mộ mẹ nằm đó vẫn hứng từng bóng râm, bóng nắng cuộc đời…
Vắng mẹ nhưng con sẽ luôn sống trọn vẹn với niềm tin mẹ đã cho!


20/11/2013
Ước gì con có mẹ lúc này.... 

2 nhận xét:

  1. Không có mẹ vất vả đủ thứ em nhỉ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. :'( "Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ lót lá mà nằm" chị ạ. E ở ngã ba đường muốn có mẹ khuyên em một lời mà không được.

      Xóa