Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

20/11


20/11 Ngày Mẹ chon khai sinh và để giờ 22 năm qua, có một đứa con gái là mình trên đời. Con lớn dần nhưng mẹ đã xa.
Mình tin, vẫn còn thế giới khác tồn tại song song với thế giới này, nơi ấy có Mẹ đang sống và Mẹ… Cảm ơn Mẹ đã sinh con ra trên đời.
Đáng lẽ ngày hôm nay phải là ngày mình vui nhất, hạnh phúc nhưng cái cảm giác lẻ loi lại bủa vây. Sao thế này???
Bạn bè, anh chị nhiều người vẫn không quên chúc mình trong cái ngày đặc biệt này thế nhưng vẫn buồn. Cũng phải cảm ơn fb một lời, nếu không có fb nhiều người hẳn đâu đã nhớ! – Những người mình yêu thương và miệng luôn nói yêu thương mình.
Với một đứa thiếu thốn quá nhiều thứ như mình, với mình gì mình cũng nâng niu, cũng trân trọng…
Phòng trọ. Một mình. Lạnh. Ốm.
Sinh nhật. Không nến. Không bánh kem. Không hoa. Không quà. Không bạn bè tụ tập như ngày đi học.
Trống trải!
Đứa bạn cùng phòng đang đi mừng ngày này, bởi nó là giáo viên, và xứng đáng được vui vẻ, rạng rỡ trong những ngày lễ như vậy. Chúc mừng bạn, chúc mừng những người lái đò thầm lặng !
Mình cực ghét, nếu không muốn nói là ức chế và phản cảm với thể loại “snvv, hpbd, cmsn…”. Mình thề! Mấy cái kiểu đó vứt ngay vào sọt rác thật xa … Không bao giờ chấp nhận cái kiểu đó và cũng chẳng bao giờ cảm ơn những lời chúc kiểu đó. Hoặc không có gì hoặc là tử tế. Bởi người nhận lời chúc họ đáng được nhận một lời chúc trọn vẹn và người chúc cũng thể hiện được tấm lòng, văn hóa của mình. Có tri thức mà làm gì khi một lời chúc tử tế dành cho người bạn, người quen cũng không có, Cái thứ tình cảm vắn tắt đó , rất xin lỗi nhưng người chúc tự nhận lấy luôn đi chứ người nhận không cần!!!
Mình khó tính và nguyên tắc thế đó!
Tháng này là tháng quái quỷ, biết bao rắc rối và chuyện bực mình ập đến.
Đã nói là không khóc , không được khóc, Ngày này lại càng không thể khóc mà sao cứ thế này!!!!!!
Nhanh  biến hết đi……………………………………………




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét