Tôi dành thời gian gõ những entry để thổ lộ cho những suy nghĩ trong đầu, để thấy nhẹ nhõm hơn chút. Blog luôn là góc trú ngụ tốt bởi nơi đây ít ai biết đến. Tôi chẳng giấu mình cho hết thảy mà chỉ là tôi đang học cách sống khác hơn tôi ngày trước một chút. Không thể bô bô ba ba... Đôi mắt hết biết tròn xoe, trong veo. Trong vô số những điều không thể nói với ai tôi dành kể với blog và trong vô số những gì blog lắng nghe vẫn còn vài, ba câu chuyện nhỏ tôi không thể cho blog biết... Vì cuộc sống nghiệt ngã và những con người không phải ai cũng tốt.
Dạo trước, với mỗi entry là những xúc cảm trong trẻo, xanh ngần, lóng lánh những mưa, nắng, gió , mây của con bé yêu đời, yêu người rất vô tư, dịu ngọt. 5 tháng ra trường, entry vẫn gõ nhưng tất cả mang những nỗi niềm khác, đau đáu thậm chí có những lúc tuyệt vọng, rối bời và chơ vơ. Thấy mình chẳng khác gì con bé đang quẫy đạp dưới lòng sông bởi chẳng may rơi xuống mà không biết bơi. Ờ, cũng may, ngày ấy không biết bơi nhưng có ngoại xốc lên bờ nếu không đâu còn là mình mà ngồi gõ gõ như này.
hiaz... lại thở dài. Lại mắc cái tật xấu đó... Mình phải bỏ thôi, bỏ ngay đi thôi. Tất cả cũng là thói quen, mà thói quen do mình tạo ra cơ mờ. Hờ hờ. Buồn gì đâu! Sợ gì đâu! Khùng gì đâu!
Nhận ra, cứ lơ là blog cái là lại lười viết, lười cảm. Mà cứ chạm vô blog là lại thấy vui vui, lại thèm viết, ham viết.
Tui thèm mua sáchhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!
.jpg)
Im lặng là đỉnh cao của ngôn ngữ mà nàng. :)
Trả lờiXóaP/s: Đi, đi mua sách với ta. Đừng có đánh lẻ đi 1 mình đấy. :P
♥
Dĩ nhiên rồi, ai lại đi đánh lẻ thế bao chừ ^^ nhưng nàng à, Quảng Bình - Hà Tĩnh hẹn nhau kiểu chi đây @@
Xóađể lúc nào tặng H 1 cuốn sách nhé :D
Trả lờiXóaL nhớ nhaaaaaaa ^^
Xóahứa :D
XóaĐừng có lơ blog :)
Trả lờiXóaP/S: Em bỏ cái nhập mật mã đi nhé, vào Cài đặt - Bài đăng và nhận xét
Dạ, muốn bơ không bơ nổi. Blog là một phần cuộc sống em rồi á chị. HIhi
XóaP/s: Em có cài đặt lại rồi hem biết được chưa nữa chị ạ :)
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa