Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Vu vơ

Văn không phải, thơ lại càng không chỉ đơn giản là những con chữ được ghép lại bên nhau nhưng có lẽ ít ai hiểu nghĩa, những con chữ được ghép trong ngày mưa, thất nghiệp, đầu óc rối bù và loáng choáng suy tư... 

1/ Khi tiếng gọi vọng vào hư không
Là khi con tim dùng dằng nỗi nhớ
Nửa quay lại, nửa kia sợ lầm lỡ
Nên cứ phập phồng lúc tỉnh lúc mơ
Có cô gái ngồi xếp những vần thơ
Mong đếm ngược cho thời gian ngưng chảy
Bước chân ai không vội vàng bỏ lỡ
Lời thì thầm mang tiếng cười giòn tan
Có những chiều tay nắm lang thang
Từng góc phố con đường vàng nắng
Hàng cây xanh, dòng sông xanh phẳng lặng
Chỉ hoài niệm vô tình màu trắng loang.

2/Thế là hết phải không anh
Không giận hờn, không cãi cọ
Không hẹn hò và những quan tâm
Chỉ gửi vào đêm tiếng thở dài câm lặng

Em cứ vô định bước về phía không anh
Hứng những có không và không có
Có em, không anh, có anh, không em
Rồi tự cuốn mình vào cô đơn riêng khó nói

Cố kiếm tìm, cố hoài mong
Huyễn hoặc bản thân trong chuyện tình không bến
Tự dối lòng rằng mình chỉ đi xa
Rồi mai, hai ta sẽ lại về ôm chặt nhau và bước

Cuộc sống vô thường, chẳng ai đoán được
Nên cứ gieo hoài mặc lời hứa đi hoang
Mãi đến khi niềm tin cạn kiệt
Thoảng thốt nhận ra ta mất nhau rồi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét