Những ngày này miền Trung ngập chìm trong mưa lũ. Tin bão
xa, tin bão gần dồn dập đổ về nơi đòn gánh hai đầu đất nước. Sức người rồi cũng
cạn kiệt dần khi mỗi cơn mưa càng kéo thêm dài hạt, mỗi cơn bão về lốc xoáy cuồn
cuộn.
Ngày 20-10, ngày một nửa dân số Việt Nam được tôn vinh, thì ở
nơi đây các bà, các mẹ, các chị vẫn hãy còn xắn quần lội bùn dơ cố vớt vát chút
đồ còn sót lại sao những tan hoang ngày cơn bão đi qua. Nơi đây, những người phụ
nữ vẫn luôn thường trực nỗi lo liệu trời
có thương cho nước rút? Liệu gió có còn mạnh hay không?
Lũ về. Mọi thông tin liên lạc bị chia cắt. Ngày thường, còn
tivi, thời sự để mà nghe, mà biết. Những ngày
này, điện mất, nước lên hàng xóm vốn tắt lửa tối đèn có nhau cũng bị cô
lập. Mỗi người bám víu lấy chỗ cao nhất của nhà mình. Lặng im nhìn cơn lũ há miệng
hung ác, nuốt đi từng vật dụng trong nhà.
Những người con xa quê nghe tin báo đàu quặn lòng mà không
thể về bên gia đình. Ôm nhau mà khóc bởi mình, gia đình mình bất lực trước cơn
thịnh nộ của thiên nhiên.
Mẹ ở nhà, đâu còn biết ngày 20-10 là ngày gì. Mẹ chỉ lo nước
lũ lên bất ngờ, mẹ sợ cái đê gần nhà lại vỡ, mẹ lo bão về mái tranh vốn đã mục
nát rồi sẽ ra sao???
Đắng lòng!
Người ta xa quê không thể trở về.
Mình ở ngay trên chính mảnh đất này nhưng cũng đành lặng im, nuốt nước mắt
vào trong. Nhìn cảnh người thân, họ hàng; nhìn cảnh người dân quê mình chống chọi
từng mùa mưa bão mà cũng chẳng thể giúp gì.
Năm nay, mùa lại trắng tay!
Cha mẹ chẳng “được” mệt nhọc vì thu hoạch mùa mà thay vào đó
là những nếp nhăn, khóe mắt ứa lệ. Chẳng còn gì ăn con ơi! Lại đói, lại nghèo!Lại
khổ. Cái vòng luẩn quẩn đó bao giờ cho thoát.
Năm nay, con trẻ hết tíu tít. Sẽ chẳng có những lần hò nhau
đi lượm lặt những thứ còn sót lại cuối vụ. Con trâu ta chăn bụng cũng lép xẹp,
thất thểu những bước chân đi rồi lại về. Tết nay, cũng không mong chờ gì manh
áo mới.
Cụ già buông ánh mắt nhìn xa xăm, khẽ thở dài. Biết mà, có
năm nào thoát được đâu. Ngày trước, tay không xung phong chiến trận, có mất
mát, có đau thương nhưng ta mang được độc lập, tự do trở về tay ta. Hồ hởi, phấn
khởi làm sao. Giờ, cái bão, cái lũ ác độc hơn cả những cuộc chiến năm
nào. Nó cuốn phăng mọi thứ mà ta chỉ biết lặng nhìn không thể chiến đấu…
Đau buốt tận tâm can….
Ngày lại ngày, tháng tới tháng, năm qua năm. Cuộc sống vẫn
là những chuỗi ngày trôi qua như vậy. Một năm tiết trời có bốn mùa, những người
dân nơi khác có thể dành trọn cả bốn mùa ấy để sản xuất còn quê mình mỗi lần
gieo hạt là một lần nỗi lo hiện hữu…
Thương lắm! Miền Trung ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét