Chuyện của nó,
nó đủ lớn để quyết định và làm chủ nhưng sao mình thấy như chính mình cũng đang
có lỗi. Lỗi lớn lắm. Mình với nó chơi thân quá, mình với nó lo lắng, quan tâm
nhau quá. Sao lại để mọi chuyện xảy ra như vậy bạn ơi???
Mình vốn hay
lo, hay nghĩ nên hay sầu hay tủi. Mà nó vô tư, hết mình quá. Nó vẫn bảo nhìn nó
vậy chứ chẳng khờ khạo đâu. Ừ thì, 23 , 24 tuổi rồi khờ khạo gì nữa đâu. Mình
chẳng nhận mình khôn ngoan hay khéo léo gì hơn nhưng thực mình biết rõ cái gì
nên cái gì không nên. Lí trí của mình vẫn còn vững lắm. Mình trọng tình cảm
thật nhưng tình cảm ấy mình chỉ đặt cho những người đã chơi với mình trong
khoảng thời gian lâu dài, và đủ để mình đặt niềm tin. Chứ không thể là những
giây phút thoáng qua để rồi lại vụt mất như chưa bao giờ gặp. Vài ba người như
thế trong cuộc đời mình gặp đã cho mình những bài học quý giá và bền lâu. Rồi
thời gian vẫn mải miết trôi, rồi những con người cũng đến và trôi qua như thời
gian, có vài người, có nhiều người cũng đứng lại và trôi cùng ta nhưng có những
người trôi về phía rời xa ta…Ừ thì, những người cần đến rồi sẽ đến, những người
đi sẽ ra đi khi cần như vậy mà.
Mình chẳng
hiểu nó đang nghĩ gì trong đầu nữa. Có những thứ dường như đơn giản vậy mà nó
biết nhưng nó không thể điều khiển được cái đầu. Mặc nhiên nó để quỹ đạo cuộc
sống đẩy nó, xoay nó đi và nó – buông lơi bản thân, mặc đời trôi.
Mình thương nó
nhiều và không muốn, không thích chữ MẶC đang tồn tại trong con người nó. Nhưng
mình cũng chẳng thay đổi được nó. Có nói, có giảng giải, có quát…nhưng không
khác được. Mình thấy bất lực, mình thấy mình vô hình… và mình thấy buồn…
Chi mong mỗi một điều, cuộc sống tương lai của nó hạnh phúc. Thế thôi mà!