Ngày 2,3,4,5 đi vài chỗ gần rồi về phòng ngồi lì ở giường,
nghe nhạc, gõ gõ những bài dễ dãi , thiếu chiều sâu. Tự cho phép mình bịa ra
những câu chuyện viết truyện ngắn, tản văn.Nhưng mọi thứ đang dang dở và chưa
có gì là đặc sắc. Trời vương mưa, ướt nhẹp và lạnh. Không khí ngột ngạt, đặc
quánh.
Ngày 6. Trời lại mưa, kế hoạch đi Cẩm Xuyên lỡ dở. Lại nằm
ườn trên giường. Rủ rỉ là con rù rì – và là mình quá! Chiều giao ban phòng. “Được”
nhắc vì cả tuần ko có tin gì, bài yếu. Anh biên tập vẫn động viên, các chị
trong phòng vẫn ủng hộ… Càng thấy xấu hổ về bản thân. 22 rồi, làm được gì
chưa?!
Ngày 7, Vũ Quang và chuyến tình nguyện. Muốn đi sớm và gói
gọn trong ngày để về mai đi Nghệ An nhưng thấy khó rồi đây. 11h trưa vẫn ngồi
phòng vì đứa bạn cùng đi đang bận việc đột xuất. Tất cả sẵn sàng chờ nó alo là
xốc ba lô và đi…
Ngày 8, có hẹn với anh chị việc gia đình, và có hứa với bạn
đi cưới bạn nhưng sợ là không thực hiện được. Kế hoạch đã lên nhưng lùi một nấc
thời gian coi như cả toa tàu đi chậm lại và lỡ nhiều bến đỗ.
Sáng nay, đang ngả ngớn lăn qua lăn lại trong đống chăn to
sụ thì bạn gọi. Đứa bạn thân nhất quả đất của mình gọi thông báo những
niềm vui của bạn, chuẩn bị đi làm, gần
đi chụp ảnh cưới. vui quá là vui mà shock cũng đừng hỏi. Xem nào, lớp mình,
những đưa bạn đại học: Nguyệt, Thảo, Lương, Quỳnh, Chị Thủy, Hương… sao mà
nhanh thế, Mới tốt nghiệp chưa tới nửa năm cơ mà. Sao vội thế rồi cơ. Các bạn
bảo mình năm sau cưới đi, mình bảo làm gì có chuyện í. Nhanh cũng ba năm nhé!
Đi làm ổn định đã, còn trả nợ nữa cơ mà.Cả ti tỉ thứ nợ nần, vay vốn. Không nhẽ
bây giờ học xong, rồi quất ngựa mà để lại chồng nợ cho anh chị. Mình còn là con
người không!!! Đâu đơn giản bảo cưới là xong nhỉ. Mà bi chừ đó, cưới ai ai cưới
bi chừ cưới ai. He he. Nghĩ tới mấy chuyện này thấy hay hay, buồn cười kiểu gì
đó. Bỗng dưng chồng chồng vợ vợ, con con cái cái. Ôi zời, hoãn ngay lại.Còn
nhiều dự định để thực hiện trước khi bước vào gông cùm.
Pằng pằng pằng!!!!!
Thời gian nhanh quá. Hết tuần rồi. Lại một tuần.
Tuần này, chẳng làm được gì thì chớ máy hỏng, cái cần câu
cơm hỏng. Sửa chán tiền, lại mặt dày đi vay tiền. Cố mà làm mà góp mà trả nghe
mầy.
Cố lên!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét