Ngày trước, đi học xa nhà cứ háo hức, cứ mong ngóng Tết. Chỉ
vì, Tết sẽ được về nhà chơi lâu lâu. Nhưng giờ ở nhà rồi, cứ sợ Tết đến. Chỉ muốn
mọi thứ diễn ra như ngày thường. Để người ta không bấu víu vào cái lí do “Tết
mà…” để tự cho phép mình sống buông thả, sống sai nguyên tắc. Để quẳng bớt những
gánh nặng của chị với mớ hàng Tết ngập nhà. Để ai đó trở về là trở về với tình
thân chứ không phải vì Tết mới về. Để mình không sầu thêm mỗi khi thời khắc
giao thời đến… và để bạn bè thôi những hứa hẹn ảo, rằng Tết nay tao sẽ sống khác
mày ạ. Thì cứ sống đi chớ sao cứ phải là Tết…Tết đáng vui lắm sao càng ngày Tết
lại càng trĩu nặng thế này.
Bảng tin fb ngập những stt của những đứa con xa nhà đếm từng
ngày để trở về. Mình im lặng lướt qua tất cả mà chẳng cảm nhận lấy chút gì đó
niềm nở, vui tươi. Muốn viết gì đó rồi lại thôi, xoá vội, xoá vàng. Bởi từng tự
hứa với lòng, không làm buồn thêm những
trái tim yêu thương mình vô điều kiện; fb chỉ nên là nơi có nhiều niềm vui thôi
bởi lẽ cái chốn thị phi ấy, cái chốn mà quy luật lây lan tâm lý đến độ chóng mặt
ấy… có lây cũng chỉ nên lây niềm vui chớ không nên lây nỗi buồn để rồi ngoài trời
đầy nắng mà lòng thì tối tăm, mù mịt.
Mình. Những ngày này. Ù lì. Đến độ, cái bài quyết tâm lên
quyết tâm xuống mà cũng chưa viết để gửi. Cơ thể mệt mỏi, tâm trạng không tốt
nên cứ ủ mình trong chăn. Cứ muốn ngủ, cố mà ngủ. Ngủ để không nghĩ ngợi, ngủ để
không âu lo, ngủ để chẳng than thở .. thế nhưng những giấc ngủ chập chờn và mê
man chẳng giúp mình sảng khoái hay thảnh thơi hơn. Cứ bảo, ngủ một giấc thật đã
rồi người khoẻ hơn, tâm trạng tốt sẽ viết tốt hơn nhưng chẳng ngờ ngủ xong dậy
lại thấy xa xẩm mặt mày. Tự dưng lại có ý nghĩ, muốn đi xa, muốn vào SG tung
tăng thoả thích với bạn. Ở đó có nắng mà! Nắng trời là liệu pháp tốt cho mình.
Bạn. Ngỡ ngàng và thất vọng nhận ra không phải lòng tốt vô
điều kiện của mình sẽ được đáp lại dù chỉ chút ít. Từng chơi với nhau không ít,
mình cũng chưa một lần phân vân khi ban nhờ vả nhưng hôm nay khi mình cần việc,
vô tư alo nhờ bạn và nhận ra.. mình tin nhầm người, nhờ nhầm người. Ờ thì, chẳng
sao. Khi mất đi một tình bạn, ta nhận ra ta rõ hơn, tỉnh hơn thôi mà. Không
sao. Nhé! Chẳng phải lăn tăn những thứ đó nữa. Bởi bên ta, còn có những người bạn
– xứng đáng với nghĩa bạn lắm mà.
Haiz. Ước chi có ai đó đến và chăm cho từng viên thuốc, bữa
ăn, ngụm nước!!! Như thế chắc sẽ ấm hơn và hạnh phúc hơn nhiều!
Cảm ơn những cuộc gọi và tin nhắn luôn cố làm mình vui của
người mình luôn gọi là BẠN nhưng hơn cả một người bạn. Mình nhận ra nhưng không
thể vui nổi. Bạn từng nhắc mình không được dối lòng mà. Xin lỗi nhé! Lại làm bạn
buồn rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét