Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

Ngày lại ngày

Sống. Để đổi lấy kinh nghiệm và sự uy tín mình sẽ cố gắng nhiều thật nhiều. 
Đi rồi thấy rồi biết rồi buồn. Dân mình còn khổ quá, mình chẳng thể giúp gì. Ngòi bút vẫn viết nhưng để có ảnh hưởng hay tác động được hay không và đến đâu....nghĩ tới chỉ thấy thêm thất vọng.
Biển. Mình yêu biển bởi biển những ngày mình đến đều dịu êm và cho mình cảm giác yên bình. Chút nắng chải vàng khiến hạt cát long lanh trông thật đẹp mắt. Nhưng biển đâu mãi yên bình,lặng sóng. Ngày bão, biển hung dữ. Ngày gío, biển ồn ào...biển vẫn là biển thôi. Thế nên, vì yêu mình chấp nhận cả những ngày biển giông lốc và rằng cái cá tính ấy làm nên biển. Hôm nay, ghé biển. Một ngày đông ảm đạm cả lòng người và lòng trời. Biển xôn xao đón khách vơí những con sóng bạc đầu. Hẹn hò mãi chẳng thấy người thương hay sao hở biển của ta ơiơi! Đông mà, người tình đi vắng mấy hôm...nhưng chẳng ai quên nổi biển...biển nhé! Đừng sầu! 
Niềm tin. Bỗng thấy lung lay. Sống sao cho vẹn tròn, sống sao cho trung thành. Trung thành với mình,là mình thôi mà cớ sao cứ phải sống gỉa vờ, sống sau tấm kính, sống bởi vở diễn... 
Mong những bận rộn đến nghẹt thở để mình thôi dư thơì gian nghĩ ngợi lùng bùng.... 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét