Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

Có lỗi

Với bạn. Bạn ngã xe,  chắc đau. Mùa này lạnh nữa nhưng hỏi cứ bảo không sao. Vẫn còn may trầy xước nhẹ.  Bạn nói vậy biết vậy thôi mình cũng không thể về thăm bạn, mua cho bạn viên thuốc. Những lúc như này mọi lời nói cứ như không chỉ cần vài giờ bên cạnh thế nhưng mình cũng không thể về được. Mình hiểu lắm mà bất lực. Xin lỗi!
Với mình. Chế độ sinh hoạt ăn ngủ loạn xị. Tự hành mình vậy chưa đủ thi thoảng còn chạy xe như con hâm ngoài đường. Bất định. Đi ,những tưởng lấy lại cảm xúc, giải tỏa bức bối nhưng không khá hơn chỉ thấy hứng nhiều bụi hơn, khuya ho nhiều hơn.
Với MẸ . Hứa không khóc, không tủi, thương nhớ khác đi nhưng... vẫn như đứa trẻ khó bảo. Có níu lại được đâu. Biết là thế nhưng vẫn không nguôi nhớ, không ngừng thèm thuồng được sống lại ngày trước để ngoan hơn, biết giúp mẹ hơn, bỉết ôm chặt mỗi đêm...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét