Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2014

Ngựa hí!

Tết! Không còn háo hức. Thẳm sâu trong con tim đứa con gái khuyết tật tình cảm gia đình thì có bù đắp bằng những tình cảm khác, có cố mấy cũng không thể vui nổi. Dẫu biết năm mới không nên buồn.
Với mình qua một năm chẳng có gì. Chỉ là bước sang ngày mới khác đi. Không còn những kiêng cữ ngày đầu năm như trước. Mọi điều vẫn diễn ra như thường. Buồn hơn ngày thường. Mãi mãi chẳng thể đòi hỏi gọi tiếng gọi thân thương.
Hôm nay gặp cha. Được gặp cha. Nhìn thấy chỉ thấy thêm xót xa thôi.
...
Cố kìm nén mọi điều chỉ để cười với những ng đang yêu thương. Không muốn ai buồn vì mình buồn. Và Rằng! Con ổn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét